Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 121 Ta sẽ cho các ngươi biết cái giá phải trả khi động vào Hoa Sơn! (1)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tập 121. Ta sẽ cho các ngươi biết cái giá phải trả khi động vào Hoa Sơn! (1)

“……”

Ngụy Tiểu Hành khẽ nhìn xung quanh bằng một gương mặt co rúm.

‘Thì ra những người này là môn hạ Hoa Sơn.’

Các đệ tử tục gia thông thường sẽ xét về vai vế với các đệ tử của bổn phái dựa theo thời kỳ ra đời. Nếu tính như vậy thì có thể nói rằng Ngụy Tiểu Hành cùng vai vế với các đệ tử đời thứ ba của bổn phái.

Trước khi đến Hoa Sơn, Ngụy Tiểu Hành đã nghĩ rằng, dù có là chân sơn đệ tử đi nữa thì cũng chả có gì đặc biệt đâu. Nhưng khi thấy các chân sơn đệ tử đứng tụ lại một chỗ, hắn ta mới biết suy nghĩ của mình đã sai lầm đến mức nào.

‘Ai nấy đều nhìn uy nghiêm, tỏa ra ánh hào quang của một môn đồ danh môn chính phái.’

Bây giờ thì hắn ta đã hiểu vì sao phụ thân của mình lại luôn nhấn mạnh chuyện Hoa Sơn là một danh môn chính phái. Tuy đều sống qua ngần ấy năm trên cuộc đời này nhưng rõ ràng giữa Ngụy Tiểu Hành và những đệ tử Hoa Sơn có gì đó khác biệt. Từng cử chỉ, động tác của bọn họ đều có chừng mực, từng ánh mắt của bọn họ đều thấm đẫm mùi hương loáng thoáng của một đạo gia tu sĩ.

Và ngay cả lúc dùng bữa như bây giờ cũng vậy.

Việc một người thấy được sự chừng mực của một người khác trong lúc dùng bữa đến mức phải cảm thán là một chuyện không hề dễ dàng. Thì ra vì vậy nên bọn họ mới được gọi là danh môn…..

Chóp chép chóp chép!

Chóp chép chóp chép!

“……”

Ngụy Tiểu Hành đưa mắt nhìn sang một hướng khác.

Trong lúc tất cả đang dùng bữa một cách điềm đạm thì chỉ riêng một người đang ngồi trong góc kia là ‘nốc’ thức ăn ào ào, nhai ngấu nghiến.

‘Đúng là không thể hiểu nổi.’

Một cái đùi gà trong tích tắc đã biến mất bởi miệng của một con người. Lại trong tích tắc, một khúc xương gà được rọc hết thịt một cách sạch sẽ được đẩy ra ngoài từ miệng người đó, đến mức Ngụy Tiểu Hành không thể đoán được bằng cách nào lại có thể làm được điều đó trong thời gian ngắn đến vậy.

‘Bộ bị ma đói nhập vào người sao.’

Điều kỳ lạ hơn cả là không một ai rầy la, quở mắng gì kẻ đang ngồi trong một góc nhà ăn và ăn uống một cách nháo nhào như vậy. Tất cả đều bình thản như người đó không hề tồn tại.

‘Người đó thật sự là Hoa Sơn Thần Long á?’

Ngụy Tiểu Hành nhìn chằm chằm Thanh Minh vì không thể tin nổi những gì xảy ra trước mắt.

Vẻ bề ngoài thì đương nhiên là không có vấn đề gì. Mà không, nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài đó thôi thì không còn gì hợp hơn 4 chữ Hoa Sơn Thần Long.

Vấn đề ở đây là, thứ trông vẫn bình thường đấy chỉ có mỗi vẻ bề ngoài.

Nhìn dáng vẻ của Thanh Minh bây giờ, không thể tìm thấy bất kỳ sự uy nghiêm nào của Hoa Sơn Thần Long – người được gọi là Thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú.

‘Tin đồn đó thực sự không đúng sao?’

Lý nào lại vậy.

Tin đồn thì lúc nào cũng sẽ được phóng đại hơn so với thực tế, nhưng riêng lần này thì không thể có chuyện đó được. Bởi vì Tông Nam sẽ không đời nào để yên nếu tin đồn đó dù chỉ có một chút khác với thực tế.

Sự im lặng của Tông Nam chính là bằng chứng vững chắc nhất về thành tựu của Hoa Sơn Thần Long.

‘Nói vậy thì người đó chính là kẻ đã hạ gục được các đệ tử đời thứ hai của Tông Nam còn gì.’

Ngụy Tiểu Hành gãi đầu.

Đương nhiên mỗi người sẽ có một khuynh hướng khác nhau, nhưng chẳng phải các cao thủ về cơ bản sẽ có một phẩm cách nhất định hay sao?

Nhưng Ngụy Tiểu Hành không thể cảm nhận được bất kỳ phẩm cách của cao thủ nào từ Thanh Minh cả. Bây giờ mà cởi bỏ hết đạo phục trên người Thanh Minh ra thì có nói hắn ta là một tên lưu manh đầu đường xó chợ cũng chẳng có ai thấy lời nói đó có gì kỳ lạ cả.

(Bản dịch thuộc về V.L.O.G.N.O.V.E.L. Đón xem truyện sớm nhất tại V.L.O.G.N.O.V.E.L)

 

‘Có thật là đưa người đó theo sẽ ổn chứ?’

Lúc đó, cánh cửa mở ra, một người bước vào bên trong.

Nhuận Tông.

Ngụy Tiểu Hành nhìn thấy Nhuận Tông bước vào thì bất giác thở dài.

‘Giá như Hoa Sơn Thần Long là người đó thì…’

Chắc là hắn ta sẽ đưa cả hai tay lên trời hô to vạn tuế mất!

Ở Nhuận Tông có tất cả những đặc điểm của một Hoa Sơn Thần Long mà Ngụy Tiểu Hành mong đợi. Phong phạm cao quý của một cao thủ. Sự chừng mực trong cử chỉ. Và sự dịu dàng xen lẫn ung dung toát ra từ biểu cảm gương mặt.

Chẳng phải đó chính là phong phạm của một cao thủ thường thấy trong tranh vẽ hay sao?

Nhưng sao không phải là người đó mà lại là cái ‘tên’ kia cơ chứ?

Nhuận Tông tiến lại gần Thanh Minh rồi chau mày.

“Đệ ăn từ từ thôi. Ăn vậy nghẹn đấy.”

“Chư hinh ũng ịn tói ba táng hử i.”

“…..Đệ bảo ta nhịn đói thử ba tháng á?”

Thanh Minh nuốt ực đống thức ăn chất đầy trong miệng rồi lấy vò nước lạnh để bên cạnh nốc ào ào. Uống xong, hắn đặt vò nước xuống bàn cái cạch rồi giãn người ra tựa lưng vào ghế, lấy tay đập nhẹ vào bụng.

“Ăn Tích cốc đan suốt 3 tháng trời, giờ có hít thở không thôi cũng ngửi thấy mùi tích cốc đan trong không khí nữa. Đúng là ta bị điên nên mới chui vào đó bế quan mà.”

“……”

“Khừ. Con người thì phải ăn thịt mới đúng! Không hiểu sao lũ Thiếu Lâm ăn cỏ cây thôi mà cũng sống được hay nhỉ!”

Chúng ta vào hai năm trước cũng chỉ ăn cỏ cây mà sống qua ngày đấy, cái tên tiểu tử này.

Mà cũng phải, người thay đổi điều đó là Thanh Minh cơ mà.

“Rồi có được chút thành quả nào không?”

“Thành quả gì chứ.”

Thanh Minh phì cười.

Chẳng qua hắn chỉ cần chút thời gian mà thôi.

Võ công của Thanh Minh đã có chút khác biệt so với quá khứ. Nền móng đã khác đi thì hình thái của tòa nhà được xây phía trên đó không còn cách nào khác cũng phải khác đi.

Vì thế mà Thanh Minh chỉ cần chút thời gian tập trung chỉnh đốn lại những thứ đó.

“Trong lúc không có ta ở đây, các sư huynh đã luyện tập chăm chỉ đấy chứ?”

“……”

Nhuận Tông nhìn xung quanh với một vẻ mặt khá khó chịu.

Các sư đệ đang hướng ánh mắt về phía hắn ta với đầy sự oán trách.

‘Vẫn còn tận mấy hôm nữa kia mà, sao tự dưng lại lôi cổ tên tiểu tử đó ra ngoài làm gì chứ!’

‘Nói gì đi nữa thì chúng ta cũng được sống như một con người thực thụ trong vòng 3 tháng! Những ngày tháng tươi đẹp đã đi qua cả rồi, chết tiệt!’

‘Biết vậy đã lấy cái gì đó chắc chắn hơn nữa để chặn cổng Mai Hoa Động lại rồi!’

Nhuận Tông thở dài.

“Tất cả mọi người đã rèn luyện chăm chỉ.”

“Ô hô? Thật vậy sao?”

Thanh Minh vừa bắt đầu sục sôi thì Nhuận Tông đã nhanh nhảu tạt cho một gáo nước lạnh.

“Chuyện quan trọng bây giờ đâu phải chuyện đó! Chuyện của Hoa Ảnh Môn vô cùng cấp bách đấy.”

“À, phải rồi! Cái lũ khốn kiếp Võ Đang!”

Khuôn mặt của Thanh Minh nhăn nhó.

“Phải đập vỡ đầu cái bọn khốn kiếp đó ra chứ! Sư huynh, khi nào chúng ta lên đường thế?”

“Chưởng môn nhân bảo chúng ta sẽ xuất phát vào sáng mai.”

“Ngày mai á? Mới nói đây mà đã đi rồi sao?”

“Thì chắc là tình hình ở Hoa Ảnh Môn đang rất cấp bách nên mới vậy. Người của Võ Đang xuất phát, chắc sắp đến nơi rồi. Chúng ta mà xuất phát quá trễ thì coi như mọi chuyện đã rồi, có làm gì được nữa đâu?”

“Phải ha!”

“Cho nên, đệ đã dùng bữa xong rồi thì mau đi chuẩn bị hành lý đi. Chúng ta sẽ xuất phát sớm nhất có thể đấy.”

“Ta biết rồi!”

Thanh Minh đứng bật dậy rồi bước ra ngoài, các đệ tử đời thứ ba đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

“…..Còn tưởng đâu sắp chết đến nơi rồi chứ.”

“Cái này là sống không bằng chết đây mà. Thiệt tình.”

Vào lúc đó, có một người thậm thụt khẽ mở cửa sau của nhà ăn. Người đó đưa đầu vào trong nhìn quanh một lượt rồi hỏi nhỏ.

“Nó đi rồi à?”

“Haizz……”

Bạch Thương mở cửa và bước vào trong. Đi theo sau hắn ta là các đệ tử đời thứ hai lũ lượt kéo vào với khuôn mặt ảm đạm.

“Ăn có một bữa cơm mà cũng không thoải mái nổi nữa!”

“Chẳng phải còn mấy hôm nữa mới kết thúc bế quan à! Sao nó lại ra ngoài sớm vậy!”

“Sự bình yên đến đây là chấm dứt rồi. Muốn chết quá đi mất.”

“……”

Ngụy Tiểu Hành chứng kiến mọi việc từ nãy đến giờ, hắn ta không thể hiểu nổi đây là tình huống gì. Hắn ta tò mò đến cháy cả ruột gan.

‘Rốt cuộc đây là cái tình huống gì vậy chứ?’

Theo những gì Ngụy Tiểu Hành nhìn thấy thì Thanh Minh có vẻ như là người nhỏ tuổi nhất trong số những người ở đây, những người được gọi là sư huynh lại đi nhìn sắc mặt của một tên tiểu đệ, thậm chí, ngay cả các sư thúc rõ ràng cũng tỏ ra dè chừng Thanh Minh.

‘Nghe nói thứ bậc trên dưới trong một danh môn được phân định rất rõ rệt kia mà.’

Ánh mắt đầy nghi vấn của Ngụy Tiểu Hành chạm phải ánh mắt của Nhuận Tông.

“Ta……Nhuận Tông đạo trưởng.”

“A.”

Nhuận Tông nhìn Ngụy Tiểu Hành rồi nhẹ gãi đầu.

“Ta không rõ mọi chuyện ở đây đang diễn ra theo hướng nào……”

Nhuận Tông nhìn Ngụy Tiểu Hành rồi mở lời.

“Không cần phải cố gắng hiểu đâu. Ngụy thiếu hiệp.”

“Vâng?”

“Bởi vì dù có không muốn hiểu đi nữa thì huynh cũng sắp hiểu rồi.”

“……”

Có một sự bất an nào đó đang đi vào trong lồng ngực của Ngụy Tiểu Hành.

(Bản dịch thuộc về V.L.O.G.N.O.V.E.L. Đón xem truyện sớm nhất tại V.L.O.G.N.O.V.E.L)

 

* * *

Sáng hôm sau.

Ngụy Tiểu Hành đứng trước chỗ ở của chưởng môn nhân đợi những đệ tử cùng xuất phát đến Hoa Ảnh Môn với mình. Nhuận Tông và Chiêu Kiệt tay đeo tay nải đứng đợi cùng hắn ta.

“Cũng sắp đến giờ rồi kia mà……”

“Đến rồi kìa.”

Ánh nhìn của Ngụy Tiểu Hành hướng theo Nhuận Tông.

“A……”

Ngụy Tiểu Hành bất giác cảm thán.

Một thanh niên mặc bộ y phục trắng tinh, quấn vải trên trán đang bước về phía bọn họ.

‘Thật hùng hồn.’

Ngụy Tiểu Hành chỉ có thể nghĩ đến lời đó.

Tuy hắn ta cảm nhận được một phong phạm cao thủ áp đảo toát ra từ người Nhuận Tông, nhưng người đang tiến lại gần hắn ta bây giờ có vẻ như đem lại một cảm giác khác. Phải chăng đây chính là phong phạm anh hùng cái thế?

Phán đoán một người qua vẻ bề ngoài là một thói quen xấu, nhưng những ai lần đầu tiên nhìn thấy người đó thì cũng sẽ suy nghĩ vậy thôi.

Nhuận Tông cúi đầu trước người đang đi về phía mình.

“Bạch Thiên sư thúc. Sư thúc ngủ có ngon giấc không ạ?”

‘Bạch Thiên? Vậy thì người đó là…?’

Hoa Chính Kiếm Bạch Thiên?

Nếu Hoa Sơn Thần Long là người thần bí nhất ở Hoa Sơn thì Hoa Chính Kiếm chính là người nổi tiếng nhất Hoa Sơn. Hoa Chính Kiếm đã dẫn dắt các sư huynh đệ của mình bước ra giang hồ diệt sạch bọn đạo tặc gian ác, cứu sống được rất nhiều người, đây là câu chuyện mà ai cũng biết.

Nghe nói những người nhìn thấy Hoa Chính Kiếm đều khen lấy khen để phong phạm của hắn ta đến khô cả cổ.

‘Quả là phong phạm anh hùng.’                        

Bạch Thiên nở nụ cười hiền dịu bước đến chỗ bọn họ rồi tươi cười nói.

“Nếu là con thì con có ngủ ngon giấc nổi không?”

“……”

Khuôn mặt của Bạch Thiên bỗng méo mó.

“Khỉ thật. Tên tiểu tử đó bước ra ngoài không thôi cũng đã thấy kinh hãi rồi, giờ lại còn cùng ngao du giang hồ với nó nữa chứ. Ta rốt cuộc đã phạm phải tội gì mà phải chịu cảnh như thế này vậy!”

“Dẫu vậy thì sư thúc chẳng phải có thể tỏ vẻ bất mãn trước mặt nó được hay sao. Bọn con thì đâu có làm gì được.”

“Hừ.”

Bạch Thiên gãi đầu.

“Chưởng môn nhân cũng thật vô tâm.”

“Đúng vậy đấy ạ.”

Cả ba người không ai bảo ai, cùng thở dài một hơi.

“Tại……tại hạ là Ngụy Tiểu……Ư á! Giật hết cả mình!”

Ngụy Tiểu Hành rón rén định mở lời thì phát hiện ra một người không biết tự bao giờ đã đứng sát cạnh mình, hắn ta hốt hoảng lùi lại phía sau.

‘Từ khi nào mà..?’

Đến cả khí tức còn không thể cảm nhận được, rốt cuộc người đó đã đứng cạnh mình từ bao giờ chứ? Nhưng chỉ có mỗi Ngụy Tiểu Hành là bất ngờ, còn nét mặt của những người khác vẫn không có gì thay đổi, hệt như đó là một chuyện hiển nhiên vậy.

Nữ nhân á?

Sau khi nhìn thấy gương mặt nữ nhân đứng cạnh mình, Ngụy Tiểu Hành bất giác há hốc mồm.

Đẹp quá.

Xin thề rằng, từ trước đến nay Ngụy Tiểu Hành chưa gặp được một nữ nhân nào xinh đẹp đến mức này.

Một nữ nhân với khuôn mặt lạnh lùng như được phủ một lớp băng trên mặt.

Thông thường, sắc mặt lạnh lùng đó sẽ khiến cho vẻ đẹp tự nhiên có chút phản cảm, nhưng nữ nhân đó thì ngược lại, sự lạnh lùng ấy lại khiến cho cô ta xinh đẹp lên gấp bội.

“Lưu sư muội. Muội đã mang đủ hành lý chưa?”

“Vâng. Sư huynh.”

“Sư muội đâu nhất thiết phải đi cùng bọn ta chứ.”

“Là do muội tự muốn đi đấy ạ.”

“Ưm.”

Bạch Thiên định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, hắn ta chỉ gật gù.

Đứng nhìn dáng vẻ đó, Ngụy Tiểu Hành đã nhận ra một điều.

‘Môn phái này cũng không phải có nhiều môn đồ, vậy mà từng người mình gặp qua, không có ai là tầm thường cả.’

Nhìn thế này mới thấy, tất cả đều đặc biệt.

Nhưng có một lý do khiến hắn ta đến tận bây giờ mới nhận ra được sự thật ấy. ‘Lý do’ đó bây giờ đang rảo bước từ đằng xa tiến lại gần bọn họ.

“Mọi người đến sớm thế?”

Thấy Thanh Minh vừa tiến lại vừa vẫy tay, khuôn mặt của tất cả những người ở đó ngoại trừ Lưu Lê Tuyết có chút méo xệch.

‘Sao không dậy trễ chút nữa.’

‘Tự nhiên siêng năng thế làm gì không biết!’

Thanh Minh nhìn tất cả một lượt rồi nghiêng đầu.

“Sư thúc cũng đi sao?”

Bạch Thiên trả lời bằng một gương mặt hơi khó chịu.

“Chuyện thành ra vậy đấy.”

“Ờ thì, chuyện sư thúc cứ cho là vậy đi…….”

Thanh Minh khẽ chau mày.

“Sư thúc cũng đi à?”

“Ừ.”

“Nhất thiết phải vậy sao?”

“Ừ.”

“……”

Vừa đúng lúc Thanh Minh định nói gì đó thì Huyền Tông mở cửa bước ra.

“Mọi người đã đến đông đủ chưa?”

“Rồi ạ.”

Huyền Tông bước xuống dưới rồi nắm lấy hai tay Ngụy Tiểu Hành.

“Ngụy thiếu hiệp.”

“Vâng, chưởng môn nhân.”

“Ta biết con rất lo lắng. Nhưng những đứa trẻ này rất đáng tin, nhất định sẽ giúp ích được cho quý môn.”

“Cảm ơn người, chưởng môn nhân.”

Ngụy Tiểu Hành chân thành cúi đầu cảm tạ.

Ngụy Tiểu Hành không ngờ rằng Hoa Ảnh Môn chỉ là một tục gia môn của Hoa Sơn nhưng lại được Hoa Sơn toàn tâm toàn ý giúp đỡ thế này. Hơi ấm được truyền vào tay khiến hắn ta như muốn rơi nước mắt.

“Bạch Thiên này.”

“Vâng ạ.”

“Con hãy dẫn dắt bọn trẻ. Ta tin ở con.”

“Vâng ạ!”

“Lê Tuyết và Nhuận Tông, và còn cả Chiêu Kiệt nữa, các con hãy giúp đỡ Bạch Thiên.”

“Xin người đừng lo ạ, chưởng môn nhân!”

“Bọn con sẽ làm vậy ạ.”

“Vâng ạ.”

Và cuối cùng, ánh mắt của Huyền Tông hướng đến Thanh Minh.

“……Thanh Minh.”

“Vâng ạ!”

“Xin con đừng gây tai họa.”

“……Ơ, sao lời người nói với con có gì đó khang khác với những người khác vậy ạ.”

“Xin con đấy!”

“……Vầng.”

Cứ thế, các đệ tử đời thứ hai và đời thứ ba của Hoa Sơn bắt đầu cuộc hành trình đến Hoa Ảnh Môn.

(Bản dịch thuộc về V.L.O.G.N.O.V.E.L. Đón xem truyện sớm nhất tại V.L.O.G.N.O.V.E.L)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương