Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 119 Một ngày nào đó hoa mai sẽ nở khắp thiên hạ. (4)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tập 119. Một ngày nào đó hoa mai sẽ nở khắp thiên hạ. (4)

“Thanh Minh sao?”

“Vâng, chưởng môn nhân.”

“……Này. Con bảo mình tên là Ngụy Tiểu Hành đúng không?”

“Vâng ạ, thưa chưởng môn nhân.”

“Đừng mới bắt đầu đã đột ngột nói thẳng vào vấn đề chính như vậy, con có thể nói rõ sự tình cho ta nghe trước được không?”

“À. Con xin lỗi. Do tình thế cấp bách quá. Thực ra……”

Ngụy Tiểu Hành bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Hoa Ảnh Môn là một môn phái tục gia của Hoa Sơn.

Phần lớn, đệ tử của các môn phái lớn được chia làm hai loại. Một là Chân Sơn đệ tử, là những đệ tử sau khi nhập môn sẽ sống suốt đời tại Hoa Sơn. Những người là Chân Sơn đệ tử sẽ nhận được đạo danh, được Hoa Sơn nuôi nấng, học kiếm pháp và tầm đạo.

Còn những người tuy đã tu luyện tại Hoa Sơn nhưng không ở lại Hoa Sơn mà bước ra thế giới bên ngoài sẽ trở thành tục gia đệ tử.

Môn phái do những tục gia đệ tử đó gây dựng nên được gọi là môn phái tục gia, tuy nó là một môn phái riêng lẻ, tách biệt với Hoa Sơn nhưng được vận hành dưới sức ảnh hưởng của Hoa Sơn.

Môn phái tục gia hằng năm sẽ gửi một số tiền nhất định đến bổn môn, còn bổn môn sẽ đền đáp bằng cách giúp giải quyết những khó khăn mà môn phái tục gia gặp phải. Bổn môn thì có thể kiếm được một số tiền ổn định, còn môn phái tục gia có thể dùng tên tuổi của bổn môn để chiêu dụ những người muốn tu luyện.

Vào thời Hoa Sơn vô cùng hưng thịnh, nghe nói đã có hơn tận mấy trăm môn phái tục gia như thế này, còn bây giờ, những nơi được cho là môn phái tục gia của Hoa Sơn có đi khắp thiên hạ cũng chưa được mười nơi.

Đến cả mười nơi còn sót lại này cũng không giao lưu với bổn môn.

Trong số đó, nơi gửi tiền đến Hoa Sơn đều đặn nhất từ trước đến nay chính là Hoa Ảnh Môn.

“Tuy không dám tự nhận là một võ quán có tiếng tăm, nhưng ở nơi bọn con sinh sống thì Hoa Ảnh Môn là một võ quán có được sự công nhận của mọi người.”

“Đương nhiên rồi. Với nhân phẩm của môn chủ Hoa Ảnh Môn thì thừa sức làm được điều đó.”

“Nguồn cơn mọi chuyện bắt đầu từ khi có một võ quán tên là Tòng Đạo Quán được mở ở phía đối diện. Tòng Đạo Quán đó vừa mới xuất hiện với thân phận là môn phái tục gia của Võ Đang thì bọn họ đã ra sức lôi kéo hết những người muốn tu luyện về phía họ.”

“Ừm.”

“Nhưng vì Hoa Ảnh Môn bọn con vốn đã làm được nhiều chuyện tốt nên ở chỗ bọn con, tức Nam Dương, mọi người đã không đi theo bọn họ. Vì vậy mà bọn họ đã bắt đầu nhắm trực tiếp vào bọn con.”

“Ư ưm.”

“Phụ thân con vì không thể nhẫn nhịn được sự khiêu khích liên tục của Tòng Đạo Quán nên đã tỉ võ với ông ta, thật không may phụ thân con đã thua trận và bị thương.”

“Cái lũ đó!”

Huyền Linh tức giận đứng bật dậy tại chỗ.

“Môn chủ Hoa Ảnh Môn là người như thế nào mà tên đó dám đánh bị thương hả! Phải bắt ngay cái tên khốn kiếp đó rồi nhai nát…..”

Huyền Thương kéo tay áo của Huyền Linh.

Huyền Linh bị ép ngồi xuống nhưng vẫn không tài nào nguôi được cơn giận dữ, ông ta nghiến răng ken két.

“Nếu mọi chuyện đã kết thúc ở đó thì con cũng chẳng đến tận đây làm gì, hình như Tòng Đạo Quán âm mưu muốn đuổi bọn con ra khỏi Nam Dương, nghe nói bọn họ đã yêu cầu chi viện từ Võ Đang. Phụ thân con nghe được rằng, các Chân Sơn đệ tử của Võ Đang sắp đến nên mới phái con đến đây. Phụ thân bảo con tìm gặp chưởng môn nhân và nhờ người giúp đỡ.”

Vừa dứt lời, Ngụy Tiểu Hành quỳ rạp xuống đất.

“Chưởng môn nhân! Xin người hãy giúp bọn con. Nếu Hoa Sơn không ra tay giúp đỡ thì Hoa Ảnh Môn sẽ phải gỡ danh bài xuống mất. Bọn chúng là những kẻ vô đạo không ai bằng.”

“Ư ư ưm.”

Huyền Tông sau khi nghe hết sự tình thì trầm ngâm.

“Con bảo Tòng Đạo Quán đó là tục gia của Võ Đang sao?”

“Vâng, đúng vậy ạ.”

“Haizz. Một nơi theo đuổi Đạo sao lại có thể……”

Nghe tiếng thở dài của Huyền Tông, Huyền Linh cười khẩy.

“Huynh nói cái gì mà nghe ngây thơ thế. Huynh không biết Võ Đang là một nơi như thế nào sao? Đó là đạo quán có nhiều tiền nhất thiên hạ đấy. Huynh nghĩ bộn tiền đó đều từ túi của mấy người khách cúng hương hỏa mà ra à? Những tên sống chết để có thể gia tăng số lượng môn phái tục gia bậc nhất trong thiên hạ chính là lũ Võ Đang đấy.”

“Ư ư ưm.”

Huyền Tông lặng lẽ gật gù.

‘Tục gia……’

Việc này chắc chắn là một việc không thể khoanh tay đứng nhìn.

Chuyện tục gia của bọn họ bị chịu trận dưới tay Võ Đang là vấn đề lớn thứ hai.

‘Bây giờ Hoa Sơn cũng đã đến lúc vươn mình ra bên ngoài rồi.’

Tiêu chí để đánh giá được sức mạnh của một môn phái lớn mạnh đến đâu là số lượng các môn phái tục gia của môn phái đó. Một môn phái lớn mạnh thì số lượng môn phái tục gia sẽ càng tăng lên, môn phái bị suy thoái thì tục gia cũng sẽ biến mất.

Nếu Hoa Sơn muốn tìm lại được danh tiếng trong quá khứ thì bây giờ không được chỉ chăm chăm quản lý nội bộ bên trong. Trong số các đệ tử đời thứ hai, sắp sửa sẽ có vài người xuống núi. Nếu những người đó muốn xây dựng một võ quán thì đương nhiên Hoa Sơn phải chi viện cho bọn họ rồi.

Chuyện này không đơn thuần chỉ là chuyện của tục gia. Nhìn rộng ra thì, có thể nói rằng vấn đề này góp phần quyết định ánh mắt của thế gian nhìn vào Hoa Sơn.

Huyền Tông chìm đắm trong suy nghĩ, còn những người xung quanh thì bắt đầu lên tiếng.

“Chẳng phải chúng ta nên giúp bọn họ sao?”

“Chuyện giúp đỡ đó cũng không dễ dàng gì đâu. Các đệ tử từ đời thứ nhất trở lên không được phép xen vào chuyện của tục gia, đó chẳng phải là luật bất thành văn hay sao?”

“Đúng vậy đấy.”

Chuyện con trẻ đánh nhau cuối cùng lại dẫn đến chuyện người lớn đánh nhau, trong quá khứ, thỉnh thoảng vì những vấn đề xảy ra giữa các tục gia mà dẫn đến chiến tranh giữa các môn phái. Kể từ đó, để ngăn chặn những chuyện máu đổ đầu rơi không cần thiết xảy ra trên giang hồ, các môn phái đã ngầm thỏa thuận với nhau rằng, chỉ có các đệ tử đời thứ hai trở xuống mới được phép đích thân can dự vào chuyện của tục gia.

Một trong các ý đồ khác của việc đó là tạo cơ hội cho những đệ tử nhỏ tuổi hơn để bọn họ có thể bước ra thế gian rộng lớn và tích lũy thêm kinh nghiệm.

“Nếu phải phái các đệ tử của chúng ta đi thì nên phái các đệ tử đời thứ hai. Huynh nghĩ sao về việc phái các Bạch tử đi?”

“Ư ưm.”

“Với cả……”

Vào đúng lúc đó.

“Con…..”

Ngụy Tiểu Hành đang lắng nghe thì bỗng ngập ngừng lên tiếng.

“Đệ tử đời thứ ba không được sao ạ?”

“……”

“Phụ thân con đã dặn đi dặn lại nhiều lần. Rằng phải mời cho được Hoa Sơn Thần Long - đạo trưởng Thanh Minh……Không biết bây giờ đạo trưởng Thanh Minh……”

Khuôn mặt của Huyền Tông trở nên có chút khó chịu.

“Con…..Ưm, con bảo muốn mang Thanh Minh đi sao?”

“Nếu có thể thì con muốn được như vậy ạ.”

“Ưm. Được rồi. Ưm. Cũng tốt mà. Ờm…..Được rồi.”

Miệng thì nói đó là một chuyện tốt nhưng gương mặt thì không giống như đang nhắc đến một chuyện tốt chút nào.

“Được rồi. Ta biết rồi. Bọn ta có chuyện muốn bàn bạc riêng với nhau, con có thể ra ngoài đợi một lát được không.”

“Vâng ạ, thưa chưởng môn nhân.”

Sau khi Vân Không đưa Ngụy Tiểu Hành ra ngoài thì Huyền Tông hỏi những người còn lại bằng một vẻ mặt nghiêm trọng.

“Chúng ta nên làm thế nào đây?”

“Không có gì phải đắn đo suy nghĩ cả!”

Huyền Linh bất thình lình hét lên.

“Đó là Hoa Ảnh Môn! Một Hoa Ảnh Môn đã gửi một mớ thức ăn và tiền bạc đến cho Hoa Sơn vào cái thời kỳ Hoa Sơn không có miếng cơm manh áo. Tuy bọn họ chỉ là tục gia nhưng ơn huệ là ơn huệ! Chúng ta cũng đâu phải là súc vật, sao có thể quên đi ơn huệ của người khác được chứ? Bây giờ chúng ta phải mau thả bọn trẻ ra để đi cắn cái lũ khốn kiếp đó.”

“……Làm như thả chó không bằng. Cắn cái gì mà cắn.”

“Chẳng phải có một đứa còn dữ hơn cả chó hay sao.”

Cái đó mới là vấn đề đấy.

Chính là cái đó đấy!

Huyền Thương nói bằng một vẻ mặt nghiêm trọng.

“Chưởng môn sư huynh. Chuyện này không thể suy nghĩ qua loa được đâu ạ. Chẳng phải bên chúng ta phải đối mặt là Võ Đang hay sao ạ?”

“Ưm.”

“Võ Đang là một đối thủ khó nhằn. Cho dù đúng là chuyện của tục gia thật, dù bọn họ sẽ cử những đệ tử trẻ tuổi theo đúng đạo lý giang hồ, nhưng vẫn không thể biết chắc được sẽ có chuyện gì xảy ra.”

“Đệ nói cũng phải.”

Nếu nghĩ theo chiều hướng ngược lại thì, vì đã có nhiều chuyện lớn xảy ra bắt nguồn từ xung đột giữa các tục gia nên mới xuất hiện luật bất thành văn đó.

“Tuy có lỗi với Hoa Ảnh Môn, nhưng sẽ có cách khác để có thể giúp được bọn họ. Đệ muốn tránh chuyện phái các đệ tử đi rồi xảy ra xung đột với Võ Đang.”

Lời nói đó có chút nhẫn tâm, nhưng Huyền Thương không phải vì ghét Hoa Ảnh Môn nên mới nói vậy. Trên khắp thiên hạ này, không có môn phái nào muốn xung đột với Võ Đang cả.

Vì sao ư?

Chẳng phải Võ Đang cùng với Thiếu Lâm là hai môn phái được gọi là Bắc Đẩu của giang hồ hay sao?

Huyền Tông nhìn sang Vân Nham.

“Con nghĩ sao về chuyện này?”

“Chưởng môn nhân.”

Vân Nham hít thở một hơi thật sâu rồi lên tiếng.

“Có hai vấn đề chúng ta cần nghĩ tới. Thứ nhất, đây có phải là thời điểm thích hợp để Hoa Sơn bắt đầu mở rộng hoạt động ra bên ngoài hay không. Không cần biết chúng ta suy nghĩ thế nào, một khi Hoa Sơn phái đệ tử xuống núi đối đầu với Võ Đang thì người trong thiên hạ sẽ nghĩ rằng Hoa Sơn chúng ta đã bắt đầu hoạt động đối ngoại.”

“Đúng vậy.”

“Thứ hai, liệu các đệ tử của chúng ta có thể cáng đáng nổi các đệ tử của Võ Đang được hay không.”

“Chuyện đó thì có gì đâu.”

Huyền Thương đáp lời của Vân Nham như kiểu chuyện đó không có gì là to tát. Ông ấy còn bổ sung thêm.

“Còn vấn đề thứ ba nữa.”

“Vấn đề thứ ba mà người muốn nói là….?”

“Liệu có nên thả tên tiểu tử đó ra không.”

“……”

Sự đồng cảm và nỗi bất an cùng lúc ngập tràn trên gương mặt của tất cả mọi người.

“Chưởng môn nhân. Thực ra, Ngụy Tiểu Hành ban nãy nói chí phải. Nếu phải phái người đi thì chúng ta chỉ nên phái Thanh Minh. Chẳng phải vậy sao ạ?”

“Đúng, đúng vậy.”

“Nhưng liệu thả nó ra giang hồ có được không ạ? Vả lại, đối thủ còn là Võ Đang nữa?”

“Hừm.”

Huyền Tông gãi đầu, dáng vẻ này không giống với ông ta thường ngày chút nào. Mái tóc được chải chuốt gọn gàng của ông ta trong phút chốc trở nên bừa bãi.

Hai năm không phải là một khoảng thời gian ngắn.

Bây giờ, tất cả những người ở đây đều biết rất rõ về bản tính của Thanh Minh. Việc cho một Thanh Minh như vậy ra giang hồ thật sự là một gánh nặng khủng khiếp đối với bọn họ.

“Vân Kiếm này.”

“Vâng ạ. Chưởng môn nhân.”

“Con nghĩ sao về chuyện này?”

Vân Kiếm khẽ cười.

“Không cần phải nghĩ gì nhiều đâu. Người hãy phái thằng bé đi đi ạ.”

“…..Phái nó đi á?”

“Đâu có lý do gì để chúng ta không phái nó đi. Đến một ngày nào đó, Thanh Minh cũng sẽ phải bước ra giang hồ. Cứ lần lữa mãi cũng không phải là một chuyện đúng đắn. Nếu việc kéo dài thêm thời gian có thể khiến tên tiểu tử đó trở thành đạo nhân thì con cũng sẽ phản đối chuyện này, nhưng dù sao thì đó cũng là một giấc mơ không thể nào thành hiện thực được, không đúng sao ạ?”

“……”

“Nếu vậy thì phải phái nó đi chứ ạ. Đằng nào cũng phải ăn đòn thì bị sớm hơn tí vẫn tốt hơn mà.”

Huyền Tông phì cười.

“Con nghĩ vậy sao.”

Quả là một câu trả lời thông minh.

Huyền Tông nhắm mắt đắn đo một lát rồi ngay lập tức mở mắt ra và gật đầu.

“Gọi Nhuận Tông đến đây đi.”

Nhuận Tông bước vào trong cùng với Ngụy Tiểu Hành, cả hai hành lễ rồi ngồi xuống.

“Người cho gọi con sao ạ?”

“Bây giờ Thanh Minh đang làm gì vậy?”

“Đệ ấy bế quan không lâu trước đây, bây giờ vẫn chưa ra ngoài ạ.”

“Nó có bảo bao giờ sẽ xong không?”

“Theo con được biết thì cũng sắp xong rồi đấy ạ.”

“Ư ưm. Thì ra là vậy.”

Huyền Tông hết nhìn Nhuận Tông lại quay sang nhìn Ngụy Tiểu Hành.

“Nhuận Tông này.”

“Vâng, chưởng môn nhân.”

“Nói gì đi nữa thì chuyện lần này chắc sẽ cần đến Thanh Minh, nói với nó tạm dừng việc bế quan tu luyện lại và ra ngoài đi.”

“Vâng ạ.”

“Trên đường đến đó, con hãy giới thiệu thêm về Hoa Sơn cho vị khách đến từ Hoa Ảnh Môn này. Có lẽ Thanh Minh cũng sẽ cùng với cậu ấy đi một đoạn đường dài nên tiện thể giới thiệu qua Thanh Minh cho cậu ấy biết.”

Nhuận Tông giật mình.

“…..Đi một đoạn đường dài sao ạ?”

“Đúng vậy.”

“Tức là Thanh Minh sẽ tạm thời rời khỏi nơi đây lên đường đi đến một nơi xa sao ạ?”

“Ừ.”

Trong ánh mắt của Nhuận Tông khẽ hiện lên sự bất kính.

Nếu phải giải thích ánh mắt đó bằng lời thì chắc là ‘Chưởng môn nhân có được bình thường không vậy?’, nhưng cho dù có là chưởng môn nhân đi nữa thì cũng không thể nào nổi giận chỉ vì ánh mắt bất kính của một đệ tử.

“…..Con rõ rồi ạ.”

Nhuận Tông đáp lời rành rọt đủ để Huyền Tông có thể giải thích khác về ánh mắt đó.

“Vậy thì, xin mời.”

“À……À, vâng!”

Ngụy Tiểu Hành bước theo Nhuận Tông ra ngoài. Huyền Tông nhìn theo Nhuận Tông rồi trầm ngâm.

‘Không biết quyết định vậy có đúng không nhỉ.’

Nhưng bây giờ đã leo lên lưng cọp rồi.

 

Ngụy Tiểu Hành lén nhìn Nhuận Tông đang bước đi bên cạnh mình.

‘Hình như cậu ta bằng tuổi mình.’

Cũng có thể nhỏ hơn mình hai tuổi.

Nhưng dù có bằng tuổi nhau thì không thể nói rằng thực lực cũng ngang ngửa nhau được.  Khí thế hắn ta cảm nhận được từ Nhuận Tông giống hệt như một hồ nước vậy.

Một hồ nước trầm mặc bao la.

Nhuận Tông đã khiến hắn ta có thể nhận ra rằng Hoa Sơn là một đạo quán. Vì thế mà đây mới gọi là bổn sơn, vì thế mà Nhuận Tông mới được gọi là chân sơn đệ tử. Hơn hết, Ngụy Tiểu Hành cứ liên tục cảm thán trước một người trẻ tuổi như Nhuận Tông lại có thể đạt được đến cảnh giới đó.

“Ta…..”

“Xin hãy nói đi ạ.”

“Đạo trưởng Thanh Minh là người thế nào vậy?”

“……”

Mí mắt của Nhuận Tông khẽ run run.

Không biết Ngụy Tiểu Hành có hiểu được tâm tư của Nhuận Tông hay không mà hắn ta phấn khởi lên tiếng.

“Bây giờ không có ai là không biết đến cái tên Hoa Sơn Thần Long, Thanh Minh đạo trưởng cả. Nhưng từ sau Lạc Long Chi Hội lần đó……à không, từ sau Hoa Tông Chi Hội lần đó, hành tung của Thanh Minh đạo trưởng không được truyền ra ngoài nên ai cũng tò mò về cậu ấy. Có người thì bảo cậu ấy là một kiếm đồ tỏa ra khí tức đáng sợ, có người thì nói rằng cậu ấy là một đại hiệp hào sảng không ai bằng….”

“…..Đại hiệp á?”

“Vâng!”

“Người trên thế gian nói như vậy sao?”

“Vâng. Đúng vậy. Thanh Minh đạo trưởng thực ra là một người như thế nào vậy ạ?”

“…..Thiếu hiệp.”

“Vâng?”

“So với việc nghe từ chính miệng ta nói ra, huynh gặp đệ ấy rồi đích thân cảm nhận sẽ tốt hơn đấy.”

“À……”

Nhuận Tông đi phía trước Ngụy Tiểu Hành rồi lẩm bẩm ‘Đại hiệp cái con khỉ. Tên tiểu tử đó mà là đại hiệp thì chắc mình là công tử quá.’…

‘Chắc mình nghe nhầm rồi nhỉ.’

Một đạo sĩ trông có vẻ đã tu dưỡng nhiều thế kia sao lại nói ra những lời như vậy được chứ?

Rời khỏi sơn môn rồi leo núi thêm một hồi lâu, cả hai đã đến một vách đá khổng lồ. Có rất nhiều hang động lớn ở đó.

“Là ở đây sao?”

“Đây là Mai Hoa Động. Nơi mà bọn ta ghé đến mỗi khi muốn tu luyện hoặc khi muốn minh ngộ điều gì đó mà có thể tránh được sự làm phiền của người khác.”

“Vậy thì Thanh Minh đạo trưởng đến đây là vì muốn minh ngộ được điều gì mới sao?”

“…..Ờ thì cũng tương tự vậy đấy.”

Nhuận Tông định nói gì đó nhưng rốt cuộc chỉ lắc đầu.

Phải cảm nhận thử thì mới biết được chứ.

“Thiếu hiệp đợi một lát đi ạ. Ta sẽ gọi Thanh Minh ra.”

“À! Ta hiểu rồi.”

Nhuận Tông bỏ Ngụy Tiểu Hành lại rồi tiến lên phía trước. Nhưng cậu ta lại không đến chỗ một hang động thông thường, trái lại cậu ta đứng trước một hang động đang bị một tảng đá khổng lồ chặn ngay lối vào. Nhuận Tông thở một hơi thật dài.

Và sau cùng.

“…..Thanh Minh.”

Âm thanh như tiếng muỗi kêu.

“……Thanh Minh.”

Người ở trong đó mà nghe ra được âm thanh bé tí này thì chắc không phải là người rồi, là quỷ thì đúng hơn.

Lúc Ngụy Tiểu Hành không thể hiểu nổi Nhuận Tông đang làm gì thì cậu ta lại thì thầm thêm một lần nữa.

“Thanh Minh?”

Sau đó, cậu ta nhanh chóng xoay người lại chạy đến chỗ Ngụy Tiểu Hành.

“Có vẻ như Thanh Minh đang chăm chú tu luyện nên không thể nghe thấy tiếng ta gọi, hôm nay chúng ta quay về thì hơn.”

“Hả?”

Sủa cái gì thế kia.

Nói bé vậy thì sao mà nghe được chứ, cái con người này!

“Ơ, ơ kìa. Đạo trưởng.”

Nhuận Tông đặt ngón trỏ lên miệng của mình.

“Ta làm vậy là muốn tốt cho hai chúng ta. Chúng ta cứ giả vờ tỏ ra không biết gì rồi xuống núi thôi. Không phải ta vì lo nghĩ cho bản thân mà làm vậy, là vì thiếu hiệp……..”

Vào ngay lúc đó.

Ầmmmmmmmmmmmmmmmmm!

Đột nhiên một tiếng nổ lớn như trời sập vang lên, tảng đá chặn trước cửa hang nổ tung văng ra tứ phía.

“……Ư.”

Ngụy Tiểu Hành hoảng hốt, còn Nhuận Tông lấy tay che mặt như biết rõ rằng chuyện gì nên đến cũng đã đến rồi.

Bụi bay mù mịt khắp nơi.

Ngụy Tiểu Hành ngẩn người ra nhìn khung cảnh đầy bụi khói ngay trước mắt mình.

Và rồi, trong phút chốc, trong đống bụi mờ dày đặc ấy, hắn ta bắt đầu thấy hình bóng một con người.

Bịch.

Bịch.

Khi nghe thấy tiếng bước chân đầy cảm giác áp bức đó, trực giác Ngụy Tiểu Hành đã mách bảo hắn ta một điều.

‘Người kia là Hoa Sơn Thần Long!’

Là một hậu khởi chi tú chỉ đếm được trên đầu ngón tay trong khắp thiên hạ, người đã một mình đánh bại 10 đệ tử đời thứ hai của Tông Nam và hạ gục Tần Kim Long. Bây giờ, có khi tên tuổi của người đó còn được biết đến nhiều hơn cả Hoa Sơn.

Cái bóng đen đó dần dần rõ ràng hơn. Thanh Minh để lại đám bụi khói sau lưng, bước về phía trước như một anh hùng trong thần thoại, thế rồi hắn ta nhìn Ngụy Tiểu Hành bằng một ánh mắt nặng nề.

Một cảm giác bị áp bức.

Đây chính là Hoa Sơn Thần……

Ngay lúc đó.

“Thiệt tình! Chết tiệt! Ngày nào cũng đớp mỗi Tích Cốc Đan làm ta ngán đến suýt chết rồi đây này! Ta cũng vì thế mà chả định bế quan làm gì! Đúng là không thể chịu nổi mà! Ta lấy đầu mình ra thề sẽ không bao giờ bế quan nữa! Ta lấy cái đầu mình ra thề đấy!”

“……”

A.

Hình như không phải là người đó.

Ầy, lý nào là người đó chứ.

 

 

 

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương