Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 114 Chỉ cần con là đệ tử của Hoa Sơn là đủ rồi. (4)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chap 114. Chỉ cần con là đệ tử của Hoa Sơn là đủ rồi. (4)

Thanh Minh nhìn theo bóng lưng đang trèo lên núi của Huyền Tông.

Khen ngợi Thanh Minh xong, Huyền Tông nhìn hắn một lượt rồi rời đi. Ông ta đến Lạc Nhạn Phong mà không nói thêm bất cứ một lời nào.

Thanh Minh lặng lẽ dõi mắt theo bóng lưng của Huyền Tông.

Đây là lần thứ hai hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Huyền Tông như thế. Lần đầu tiên là khi hắn nhìn thấy dáng vẻ lặng lẽ rơi lệ của Huyền Tông khi đứng trước cánh cửa mật thất mà chỉ có chưởng môn Hoa Sơn mới có thể vào được.

Bóng lưng của người đã một mình dẫn dắt cả Hoa Sơn đang trên bờ vực sụp đổ. Mãi sau này, Thanh Minh vẫn nhớ y nguyên bóng lưng đơn độc mà hắn không còn được thấy đó nữa.

Thế nhưng, bóng lưng của Huyền Tông hôm nay đã thanh thản hơn một chút so với trước đây.

Sau khi leo đến đỉnh núi, Huyền Tông lặng lẽ ngắm nhìn Hoa Sơn.

Thanh Minh cũng theo Huyền Tông leo lên núi, quan sát xung quanh. Toàn bộ thế núi hiểm trở của Hoa Sơn đều thu vào trong tầm mắt hắn.

“Thanh Minh à.”

“Vâng. Chưởng môn nhân.”

“Đây là nơi cao nhất ở Hoa Sơn.”

“Vâng.”

“Con cảm thấy thế nào khi leo lên đây?”

Câu hỏi có chút đường đột. Thanh Minh thật thà nói ra điều mình nghĩ.

“Cao thật đấy ạ.”

“...........”

Huyền Tông quay lại nhìn Thanh Minh. Thế nhưng Thanh Minh vẫn đàng hoàng ưỡn bụng. Ông hỏi thì ta cũng trả lời rồi, có vấn đề gì à?

Huyền Tông bật cười khi nhìn thấy nét mặt ấy của hắn.

“Đúng, đúng. Con nói đúng.”

Gương mặt của Huyền Tông trở nên thanh thản hơn hẳn.

“Ta gọi con lên đây là vì có chuyện muốn hỏi con.”

‘Bắt đầu rồi đấy à?’

Trên mặt Thanh Minh tràn đầy sự đau khổ.

Mặc dù không biết sẽ bị hỏi từ đâu, nhưng trước tiên hắn sẽ cố gắng để không bị cuốn vào…….

“Thanh Minh này.”

“Vâng, chưởng môn nhân.”

“Hoa mai đã nở trên kiếm của con nhỉ.”

Thanh Minh liếm môi. Đầu tiên…..

“Cảm ơn con.”

Huyền Tông hướng về phía Thanh Minh khẽ gật đầu.

Thanh Minh giật mình lùi về sau một bước trước hành động nằm ngoài dự tính của Huyền Tông.

“Chưởng môn nhân, sao ngài lại làm như thế?”

“Ta cảm ơn con không phải với tư cách là chưởng môn của Hoa Sơn. Ta cảm ơn con với tư cách là một Huyền Tông bình thường. Đó là khung cảnh mà cả đời này ta rất muốn nhìn thấy dù chỉ một lần.”

“..........”

“Nhưng với vị trí chưởng môn Hoa Sơn, ta không thể không hỏi con câu này được. Tại sao con có thể dùng Thất Mai Kiếm khiến hoa mai nở chứ?”

Thanh Minh nhìn Huyền Tông rồi đáp lời.

“Nó được tạo nên một cách tự nhiên thôi ạ.”

“........Một cách tự nhiên?”

“Vâng. Hoa mai tự nhiên nở khi con quá nhuần nhuyễn Thất Mai Kiếm. Vậy nên con cũng không biết rõ tại sao lại như thế nữa.”

“Hóa ra là vậy.”

“Chuyện đó…….”

“Hửm?”

Thanh Minh nhìn Huyền Tông rồi nói tiếp.

“Không phải cuối cùng, tất cả kiếm pháp Hoa Sơn đều làm được như vậy sao?”

Huyền Tông nhìn xuống quanh cảnh phía dưới mà không nói lời nào. Toàn bộ Hoa Sơn cao vời vợi đều thu vào tầm mắt ông ta.

“Đúng là một câu hỏi ngớ ngẩn thật.”

Huyền Tông cho rằng phải có bí quyết nào đó thì Thanh Minh mới có thể dùng Thất Mai Kiếm mà khiến cho hoa mai nở được. Thế nhưng câu trả lời của Thanh Minh đã phủ định suy nghĩ ấy của Huyền Tông.

‘Đúng vậy. Đó chính là kiếm pháp Hoa Sơn.’

Thanh Minh nói rằng hắn chỉ đi trước những người khác thôi. Điều đó có nghĩa là, nếu những người khác cũng chăm chỉ luyện tập Thất Mai Kiếm thì đến một lúc nào đó, hoa mai cũng có thể nở trên lưỡi kiếm của họ.

‘Hoa mai.’

Nếu như tất cả các đệ tử của Hoa Sơn đều có thể làm hoa mai nở, vậy thì thời đại của Hoa Sơn cũng sẽ được mở ra.

“Là Mai Hoa Kiếm Đồ sao…….”

Đó là lời mà không một ai dám nói ra lúc này.

Nếu hoa mai là biểu tượng của Hoa Sơn, thì Mai Hoa Kiếm Đồ chính là cái tên tượng trưng cho lực lượng sức mạnh của Hoa Sơn.

Mặc dù bây giờ không ai ở Hoa Sơn có đủ tư cách để được gọi là Mai Hoa Kiếm Đồ, nhưng theo như lời Thanh Minh nói, nếu như tất cả mọi người ở Hoa Sơn đều có thể khiến hoa mai nở rộ, vậy thì đến một lúc nào đó, cái tên đó cũng sẽ quay trở lại.

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

 

“Mặc dù vẫn còn xaaaaaaaaa lắm.”

“...........”

Khi đó sẽ rất tuyệt vời. Nhất định là vậy!

Thấy Huyền Tông nhìn mình với ánh mắt day dứt, Thanh Minh chúm chím cười. Nhìn thấy nụ cười ấy, lòng Huyền Tông bất giác trở nên thanh thản.

Huyền Tông cũng hắng giọng cười theo.

“Thanh Minh này.”

“Vâng, chưởng môn nhân.”

“Hoa Sơn là gì đối với con thế?”

Thanh Minh ngẩng đầu không đáp.

Dường như hắn đã nhìn thấy các huynh đệ của mình trên bầu trời xanh thẳm kia.

Hoa Sơn. Là Hoa Sơn.

“Đối với con, Hoa Sơn……”

Chưởng môn sư huynh đã nói như vậy.

“Chính là Hoa Sơn.”

Hình như bây giờ hắn đã hiểu ra ý nghĩa của câu nói đó rồi,

Huyền Tông khẽ gật gù trước câu trả lời của Thanh Minh.

“Chỉ cần con là đệ tử của Hoa Sơn là đủ rồi.”

Nói rồi ông nở một nụ cười ấm áp.

“Con người luôn muốn ở yên tại chỗ, nhưng thế gian sẽ không thể để mặc con người như vậy. Đó chính là đạo lý của thế gian này. Liệu con có thể đương đầu được với tất cả chuyện đó không?”

Thanh Minh toe toét cười.

“Nếu không chịu được thì con đã không bắt đầu rồi.”

“Hóa ra là như vậy.”

Huyền Tông nhìn Thanh Minh đang mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói.

“Nếu con đã nghĩ như vậy thì Hoa Sơn sẽ bảo vệ con. Tất cả mọi việc mà con phải chịu đựng, ta, và cả Hoa Sơn này sẽ giúp con ngăn chúng lại.”

Thanh Minh mỉm cười.

Không hỏi nữa.

Huyền Tông không hỏi thêm bất cứ chuyện gì nữa. Mặc dù còn rất nhiều điều muốn hỏi Thanh Minh, nhưng ông ta chỉ nói sẽ bảo vệ Thanh Minh.

‘Chưởng môn của Hoa Sơn.’

Huyền Tông ra đời sau Thanh Minh, danh tiếng trên giang hồ của ông ta cũng không vang xa giống như Thanh Minh. Dù là danh tiếng hay sức mạnh, ông ta cũng hoàn toàn không thể so sánh với Thanh Minh được.

Nhưng dù vậy thì Thanh Minh vẫn công nhận ông ta.

Bởi vì ở ông ta có thứ gì đó một người chưa từng sống với tư cách là chưởng môn nhân như Thanh Minh không có. Và Thanh Minh không thể tự gọi mình là Đạo Khí nếu không tôn trọng những người đang đường đường chính chính bước đi trên con đường của họ.

“Chưởng môn nhân. Ngài không cần phải bảo vệ con đâu ạ.”

Huyền Tông mặt đầy nghi hoặc.

“Chúng ta chỉ đang đi cùng nhau. Dưới cái tên Hoa Sơn thôi mà.”

Gương mặt đang căng cứng của Huyền Tông bỗng tràn ngập nụ cười.

“Con nói cũng đúng.”

Huyền Tông mỉm cười nhẹ nhàng.

“Thanh Minh này.”

“Vâng. Chưởng môn nhân.”

“Con hãy hứa với ta một chuyện nhé.”

Thanh Minh quay đầu nhìn Huyền Tông. Ánh mắt và gương mặt của Huyền Tông dịu dàng hơn bao giờ hết.

“Ta rất hy vọng một lúc nào đó có thể trò chuyện với con nhiều hơn nữa.”

Thanh Minh định nhanh nhảu trả lời nhưng rồi lại im bặt.

Một cảm giác kỳ lạ đang trào dâng trong lòng hắn.

Thanh Minh cố đè nén những cảm xúc mà hắn không thể hiểu nổi xuống, ngửa mặt nhìn lên trời cao.

“Sẽ như vậy ạ.”

Một lúc nào đó.

Phải, một lúc nào đó.

 

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

 

***

 

 

 

Cảm giác hưng phấn không dễ gì biến mất.

Đặc biệt là nếu trải qua một chuyện cực kỳ kinh khủng mà không thể vượt qua, thì cảm giác hưng phấn ấy sẽ thống trị con người không chỉ trong vài ngày, mà trong suốt vài tháng.

Các đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn đang trong trạng thái như vậy.

Mặc dù Hoa Tông Chi Hội đã kết thúc, nhưng các đệ tử đời thứ ba vẫn chưa thoát ra khỏi dư âm của Hoa Tông Chi Hội.

“Chúng ta đã thắng thật sao?”

“........Tận mắt trông thấy mà huynh vẫn không tin à?”

“Chuyện đó giống như trong mơ vậy. Chúng ta đã thực sự thắng Tông Nam rồi.”

Nếu họ chắc chắn về thực lực của mình và giành chiến thắng trước một Tông Nam đáng được coi là đối thủ, thì họ sẽ dễ dàng chấp nhận chuyện này. Thế nhưng, đa số các đệ tử đời thứ ba vẫn không tin vào thực lực của mình ngay cả khi họ đã đứng trên võ đài.

Bởi vì họ không tự bồi dưỡng thực lực của mình, mà hầu như đều bị Thanh Minh ép buộc.

Và hơn hết, Thanh Minh, người lúc nào cũng cho mình là nhất trong thế giới tẻ nhạt này, lại hoàn toàn không giải thích cho họ hiểu cách tập luyện này có hiệu quả như thế nào, sau khi kết thúc bài tập luyện họ phải đạt được điều gì.

Vì vậy họ đã chết lặng người.

“Không biết thằng nhóc đó thực sự đang làm gì nữa.”

“Ai cơ?”

“Ai cái gì mà ai. Ngoài Thanh Minh ra thì còn ai vào đây được nữa?”

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều rụt cổ lại. 

Tới khi trấn tĩnh lại sau dư âm của vụ việc vừa rồi, bọn họ mới cảm nhận được Thanh Minh đã làm một việc kinh khủng tới mức nào.

Mặc dù các đệ tử đời ba đã biết Thanh Minh là một tên dữ dội, nhưng sự việc mà Thanh Minh gây ra lần này còn khủng khiếp đến mức đảo lộn tất cả đánh giá của họ về Thanh Minh từ trước cho tới giờ.

Chiêu Kiệt nói với Nhuận Tông trong lúc hồn vía đang trên mây.

“Sư huynh.”

“Hửm?”

“Chắc đệ không ngủ được quá.”

“............Đệ định biến ta thành người chữa chứng mất ngủ đấy à?”

“Không phải vậy……”

Chiêu Kiệt vò đầu nói.

“Cứ nhắm mắt lại là đệ lại chập chờn nhìn thấy kiếm của Thanh Minh. Mà phải gọi cảm giác đó là mê hoặc mới đúng……. Đệ không biết phải giải thích như thế nào nữa. Dù sao thì nó cũng là vậy đó.”

Nhuận Tông đổ mồ hôi trộm.

‘Thằng nhóc này cũng thấy vậy sao?’

Quả nhiên là Nhuận Tông cũng giống như vậy.

Cứ nhắm mặt lại là hoa mai do Thanh Minh tạo ra lại hiện ra. Không, thậm chí là dù có đang mở mắt đi chăng nữa, thì hắn vẫn cứ luôn nghĩ đến khung cảnh ấy.

Ban đầu chỉ là quá tốt thôi.

Mặc dù phần lớn mọi việc đều do Thanh Minh giải quyết, nhưng tính ra thì các đệ tử đời ba cũng đóng góp một phần vào việc đánh bại Tông Nam mà. Càng nghĩ, hắn càng khó để ngăn cho trái tim mình ngừng đập mãnh liệt.

Thời gian trôi đi, sự hưng phấn ấy vẫn không hề biến mất, mà chỉ khiến cho bọn họ nghĩ lại xem mình đã chứng kiến chuyện gì.

‘Đường kiếm ấy……..’

Là ảo tưởng.

Nếu không thì sao có thể giải thích được chứ?

Dù sao thắng được Tông Nam cũng là chuyện tốt.

Đường kiếm ấy.

Nếu như bàn tay này có thể thi triển đường kiếm hoang đường đó……..

“Sư huynh.”

Nhuận Tông quay sang nhìn Chiêu Kiệt.

“Đến một lúc nào đó, chúng ta cũng có thể thi triển đường kiếm như vậy đúng không?”

Nhuận Tông chìm vào suy nghĩ.

‘Đến một lúc nào đó……’

“Tiểu Kiệt này.”

“Vâng, sư huynh.”

“Huynh không biết có nên nói ra điều này với tư cách là đại đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn hay không…….”

Toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn lên người Nhuận Tông.

“Thực lòng mà nói thì huynh từng chỉ muốn trở nên mạnh hơn thôi.”

“...........”

Nhuận Tông chậm rãi tiếp lời.

“Huynh chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ đạt tới cảnh giới nào, hay muốn thi triển được kiếm pháp nào. Huynh chỉ mơ hồ muốn mình mạnh hơn.”

“Chuyện đó thì đệ cũng giống như huynh.”

Chiêu Kiệt thổ lộ lòng mình.

Hóa ra mọi người đều như vậy. Bây giờ, Nhuận Tông mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

“Lần này được xem thằng nhóc đó thi triển kiếm pháp…..”

Phải nói thế nào đây.

Nhuận Tông mím môi để lựa lời nói tiếp.

Thường ngày hắn chưa bao giờ nghĩ mình là người kém ăn nói cả, thế nhưng, bây giờ hắn lại cảm thấy quá khó để có thể diễn tả tâm trạng của mình bằng lời.

Sau một thời gian đắn đo suy nghĩ, Nhuận Tông chân thành nói tiếp.

“.........Huynh đã nghĩ thế này. Huynh cũng muốn được như vậy. Huynh cũng muốn thi triển kiếm pháp đó bằng chính đôi tay của mình.”

Tất cả mọi người đều gật đầu.

Có lẽ câu nói này đã nói lên tâm trạng hiện tại của các đệ tử đời thứ ba.

Có lẽ đó cũng là kiếm pháp Hoa Sơn.

Đó là mục tiêu mà bọn họ phải ghi lòng tạc dạ và phải nỗ lực cả đời để đạt được nó.

Đó là kiếm pháp của Hoa Sơn mà phải đến tận bây giờ bọn họ mới được trông thấy sau vài năm nhập môn.

“Đến một lúc nào đó, chúng ta cũng sẽ thi triển được kiếm pháp đó phải không?”

Nhuận Tông chậm rãi gật đầu trước toàn bộ ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.

“Huynh tin là chúng ta sẽ làm được.”

Ánh mắt hắn tràn ngập ý chí mạnh mẽ.

“Chúng ta là đệ tử của Hoa Sơn. Không lý nào mà đệ tử Hoa Sơn lại không thể thi triển được kiếm pháp Hoa Sơn. Nếu chúng ta nỗ lực không ngừng nghỉ thì đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ thi triển được kiếm pháp đó thôi.”

“Sư huynh!”

“Vậy chúng ta chỉ cần chăm chỉ tập luyện là được rồi.”

“Nhất định đến một lúc nào đó ta cũng sẽ đạt được cảnh giới đó. Ta đã có mục tiêu rồi.”

“Đúng đó. Ta cũng sẽ cố gắng. Chúng ta cùng nhau cố gắng nào.”

Các đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn từ trước tới nay luôn tin tưởng nhau đã bắt đầu gắn kết thành một khối.

“Dù cho chúng ta vẫn còn thiếu sót, thì Thanh Minh cũng sẽ giúp chúng ta khắc phục nó đúng không?”

“Bởi vì hắn giống như một tên tiểu quỷ vậy đó.”

“Chắc chắn đệ ấy sẽ giúp chúng ta mạnh lên nhỉ?”

“Tất nhiên là vậy rồi.”

Cùng lúc đó, niềm tin mà họ dành cho Thanh Minh cũng bắt đầu dâng trào.

Thế nhưng……

Đúng lúc này.

Rầm!

Cánh cửa bị mở ra một cách thô bạo.

‘Ta đã nhắc bao nhiêu lần rồi, đệ phải mở cửa đàng hoàng chứ sao lại đá như thế.’

Mà không biết đệ ấy có nghe thấy mọi người nói gì không nhỉ? Ta thà học thuộc đạo kinh trên tường còn hơn.

Một gương mặt quá đỗi quen thuộc tiến vào bắt đầu dò xét các đệ tử trong Bạch Mai Viện. Gương mặt ôn hòa bỗng trở nên rúm ró.

‘Nó lại bắt đầu nữa rồi.’

‘Không biết nó định nói gì nhỉ?’

Thanh Minh lớn tiếng quát tháo như thể hắn hoàn toàn không hài lòng tẹo nào.

“Ai thi đấu cho mà mấy người ngồi ở đây chúc qua mừng lại vui vẻ đầm ấm thế hả? Hả?”

………Quỷ thần thiên địa ơi?

Đến bắt nó đi được không.

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương