Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 112 Chỉ cần con là đệ tử của Hoa Sơn là đủ rồi. (2)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chap 112. Chỉ cần con là đệ tử của Hoa Sơn là đủ rồi. (2)

“Hơ, hơ. Hơ? Hơ ơ ơ ơ ơ………”

Những tiếng cảm thán không ngừng tuôn ra từ miệng của Huyền Tông.

“Chuyện, chuyện này. Hơ ơ ơ ơ ơ!”

Không nói được lời nào.

Những gì mà ông ta có thể làm bây giờ chính là cố gắng kiểm soát nụ cười gượng gạo của mình.

Giành được chiến thắng đương nhiên là chuyện vui rồi, nhưng cũng vì Thanh Minh đã đánh cho đối thủ thê thảm thế kia nên ông ta không thể thể hiện cảm xúc quá chân thật được.

‘Nếu mình là đệ tử đời thứ nhất thì bây giờ mình đã chạy qua đó rồi!’

Lần đầu tiên ông ta cảm thấy cái chức danh trưởng lão của Hoa Sơn phiền hà đến vậy.

‘Chúng ta đã thực sự thắng Tông Nam rồi!’

Mặc dù nói một cách chính xác thì người dành chiến thắng là Thanh Minh chứ không phải Hoa Sơn, nhưng vậy thì sao chứ? Điều duy nhất khiến ông ta cảm thấy hối tiếc chính là ông ta không thể vui mừng ra mặt vì phải giữ thể diện…….

“Hahahahahahaha! Thắng rồi! Thắng rồi! Sư huynh! Huynh có nhìn thấy không? Tiểu tử Thanh Minh đó lại thu về bộn tiền nữa rồi!”

“..........Phải là lập công chứ.”

“Không phải chuyện đó! Hahahahahaha! Rốt cuộc là cục vàng này từ đâu lăn đến đây vậy! Hê hê hê hê hê!”

“Sư, sư đệ. Giữ mặt mũi chút đi…….”

“Mặt mũi cái rắm! Chúng ta cần quái gì phải giữ thể diện trong tình huống này chứ! Đây là lần đầu tiên đệ cảm thấy thế này từ ngày nhập môn vào Hoa Sơn tồi tàn này đấy!”

“Đệ bình tĩnh lại đã nào…….”

“Hahahaha! Huynh nhìn biểu cảm của lũ Tông Nam đi kìa! Từ trước đến nay, mỗi lần Hoa Tông Chi Hội kết thúc là đệ lại tức đến nổ phổi khi nhìn thấy điệu bộ hoan hỉ của bọn chúng! Haha! Bọn chúng mặt cắt không còn giọt máu rồi! Chắc hẳn đường về sẽ chính là đường xuống địa ngục của chúng đây!”

Huyền Thương mặc kệ lời khuyên của Huyền Linh mà cười lớn.

‘Đệ nói đúng. Giữ thể diện thì được lợi ích khỉ gì chứ.’

Ta đã giữ thể diện trong suốt thời gian qua rồi đấy, đã có chuyện tốt nào đến với Hoa Sơn chưa? Hay ta chỉ có thể vỗ tay chúc mừng chuyện tốt của người khác thôi.

“Hahahaha! Chưởng môn sư huynh! Chưởng môn nhân! Huynh thấy rồi chứ! Tiểu tử Thanh Minh đó đã…….. Chưởng môn sư huynh?”

Huyền Linh giật mình khi quay sang nhìn thấy biểu cảm của Huyền Tông trước giờ vẫn luôn ôn hòa.

“Đạt… được hết rồi……..”

“Không được! Huynh không thể thăng thiên vào lúc này được đâu! Sư huynh! Huynh mau tỉnh lại đi!”

Huyền Tông lắc đầu.

Mặc dù ông ta có cảm giác hồn mình đã lìa xác, nhưng đó không phải chuyện quan trọng lúc này.

“Đây không phải là mơ đấy chứ?”

“Dù là mơ thì cũng có giấc mơ nào hoang đường đến vậy đâu!”

“Đúng. Đúng là vậy.”

Huyền Tông mỉm cười hãnh diện nhìn Thanh Minh. Mặc dù Thanh Minh đang vừa chửi mắng, vừa la ó như không hài lòng điều gì đó giữa vòng vây của các đệ tử khác, nhưng các sư huynh và sư thúc vẫn ôm chặt lấy hắn.

‘Hóa ra là điều này.’

Đã bao lâu rồi ông ta mới được thấy các đệ tử Hoa Sơn sung sướng quây tụ lại bên nhau thế này?

Huyền Tông nghẹn ngào khi thấy các đệ tử ở bên kia đang vui mừng hơn cả sự thật rằng họ đã chiến thắng Tông Nam.

“Chưởng môn nhân.”

Đúng lúc đó, Vân Kiếm vừa cười tủm tỉm vừa gọi Huyền Tông.

“Con biết chúng ta không thể không nhắc tới niềm vui này, nhưng chẳng phải bây giờ ta nên dừng lại giải quyết chuyện này rồi sao? Cứ để Tông Nam đứng ở kia thì sẽ không phải là một việc hay đâu ạ.”

“Con nói đúng.”

Huyền Tông cười mãn nguyện nhìn Vân Kiếm.

“Con đã biết trước chuyện này rồi sao?”

“Con không lường trước rằng mọi chuyện sẽ tiến triển đến mức này. Ngoại trừ.”

“Ngoại trừ?”

Vân Kiếm vừa nhìn về một phía vừa nói. Tất nhiên,Thanh Minh chính là nơi ánh mắt hắn dừng lại.

“Con đã nghĩ tiểu tử đó có thể lấy lại thể diện cho Hoa Sơn.”

“Nó đã làm quá tốt rồi.”

“Vâng. Tiểu tử này đã vượt qua cả sự kỳ vọng. Nó đã mang đến cho chúng ta quá nhiều ý nghĩa.”

“Phải. Đúng là như vậy.”

Mặc dù vẫn còn nhiều nghi vấn, nhưng bây giờ chuyện đó không còn quan trọng nữa.

“Đi thôi. Để cho bọn họ đi. Chúng ta còn phải đến chào hỏi các vị quan khách đã đến đây nữa.”

Nghe thấy thế, Huyền Linh nhanh nhẹn nói chen vào.

“Chúng ta phải tặng quà cho họ nữa chứ? Có như vậy thì đi tới đâu họ mới bàn tán chuyện này tới đó. Sư huynh! Huynh hãy đập tiền vào đi! Bây giờ chúng ta là người có tiền rồi nên phải đập tiền vào việc này chứ. Khi đó bọn họ sẽ đi khắp nơi tán dương Hoa Sơn…… Ư! Ưm!”

Huyền Thương túm lấy Huyền Linh lôi đi. Huyền Tông thở dài một hơi rồi lắc đầu ngán ngẩm.

 

  (Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

 

Tư Mã Thăng bặm môi.

Bộ dạng của hắn bây giờ rất đúng với câu khi một người thực sự bị ép tới đỉnh điểm thì họ sẽ không nổi giận. Sự phẫn nộ thống trị hắn nãy giờ đã biến mất như được gột rửa sạch sẽ. Thứ duy nhất còn sót lại chỉ là sự mệt mỏi cùng cực mà cả đời này hắn chưa bao giờ được trải nghiệm.

‘Tại sao lại thành ra thế này?’

Đến tận bây giờ, Tông Nam chưa từng một lần thất bại trong Hoa Tông Chi Hội. Vậy mà cứ nhất định phải là lúc này. Trong Hoa Tông Chi Hội cuối cùng này, bọn họ đã phải chịu một thất bại khủng khiếp trước giờ không có, sau này cũng không.

Tông Nam đường đường là một thành viên của Cửu Phái Nhất Bang, xưng bá ở Thiểm Tây, vậy mà lại thất bại trước một Hoa Sơn đang trên bờ vực sụp đổ chỉ chờ ngày tháo danh bàixuống.

Sự thực là những chuyện cực kỳ vô lý đó đang diễn ra.

‘Tại sao?’

Việc này sẽ không kết thúc bằng một thất bại đơn giản.

Thất bại này sẽ thay đổi cả cục diện ở Thiểm Tây. Nếu là người biết suy nghĩ, khi nghe người khác đề cập đến Tông Nam như một kẻ bại trận của Thiểm Tây, thì nhất định họ sẽ thêm vào câu không biết sau này Tông Nam sẽ ra sao.

Và……..

Tư Mã Thăng nhìn các đệ tử đang đứng trước mặt.

Một số thì ngẩn người đến mức ngã khuỵu xuống, một số thì đang nhìn các đệ tử ngã khuỵu xung quanh mình. Có thể thấy rằng phần lớn các đệ tử đều đang thất thần ngửa mặt lên hư không.

Nhìn sinh khí đã biến mất trong mắt các đệ tử, có thứ gì đó ngọ nguậy trào dâng trong lòng hắn.

‘Bọn chúng cũng sẽ sợ Hoa Sơn.’

Giống như Tông Nam của quá khứ đã từng như vậy.

Bây giờ các đệ tử của Tông Nam phải cảm nhận sự tuyệt vọng mà các đệ tử Hoa Sơn đã cảm thấy khi đứng trước Tông Nam từ sau khi Hoa Sơn bị ma giáo tấn công. Chúng sẽ phải trải qua cảm giác sụp đổ và nản lòng khi đứng trước một bức tường thành không có cách nào vượt qua.

‘Tại sao chứ?’

Tất cả đều tại tên khốn đó.

Ánh mắt Tư Mã Thăng ngùn ngụt sát khí.

‘Chúng ta không thua Hoa Sơn.’

Chúng ta chỉ thua duy nhất tên Thanh Minh đó thôi.

Nếu như không có Thanh Minh thì việc khủng khiếp này cũng sẽ không xảy ra. Và ta cũng có thể coi việc các đệ tử đời ba bị đánh bại chỉ là một sự cố. Chẳng phải ngay từ đầu các đệ tử đời ba của Tông Nam nhỏ tuổi hơn rất nhiều so với các đệ tử đời ba của Hoa Sơn hay sao?

Thế nhưng hắn không thể dùng những lời biện minh đó khi Thanh Minh đã chiến thắng các đệ tử đời thứ hai một cách quá kinh khủng. Bây giờ, mỗi khi nhắc đến cái tên Tông Nam thì cái tên Thanh Minh cũng sẽ xuất hiện.

‘Sao ta lại bị sỉ nhục như thế này chứ?’

Ô nhục.

Nỗi ô nhục lớn nhất trong lịch sử dài đằng đẵng của Tông Nam.

“Đây……..”

Các đệ tử Tông Nam rụt cổ khi thấy Tư Mã Thăng nghiến răng ken két.

“Đây, đây…….. Chết tiệt!”

Phải đến tận bây giờ Tư Mã Thăng mới cảm nhận được hết tình thế lúc này. Hắn trợn trừng mắt khi cơn phẫn nộ và nhục nhã dâng trào. Tim hắn đập đến mức muốn nổ tung, mọi thứ trước mắt hắn đang mờ dần.

“Phải nhìn mặt chưởng môn nhân thế nào đây.”

Sắc mặt của các đệ tử Tông Nam càng xám xịt hơn khi nghe thấy những lời nhẹ tựa lông hồng đó.

 (Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

 

Trong lúc Tư Mã Thăng đang tìm lời để nói, thì hắn nhìn thấy chưởng môn nhân của Hoa Sơn tiến về phía họ.

Hừ.

Hắn lại cắn chặt môi. Mùi tanh của máu tràn vào miệng hắn.

Thế nhưng hắn không thể cho lũ người Hoa Sơn nhìn thấy bộ dạng thống khổ của mình được. Bởi vì điều đó sẽ trở thành niềm vui của bọn họ.

Khó khăn lắm Tư Mã Thăng mới kiểm soát được biểu cảm của mình. Hắn mở lời trước.

“Chưởng môn nhân, chúc mừng ngài.”

“Các vị cũng vất vả rồi.”

Huyền Tông cười rạng rỡ đáp lời.

“Lần này bọn ta đã gặp may rồi.”

“...........Vậy thì bọn ta xui xẻo rồi.”

Lửa giận bốc lên trong mắt Tư Mã Thăng.

Hắn cũng biết mình phải cố gắng kiềm chế, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của Huyền Tông, trong nháy mắt, sự khó chịu lại trỗi dậy trong lòng hắn.

Tư Mã Thăng bất giác lớn tiếng quát tháo.

“Ngài cứ thoải mái vui mừng đi ạ. Chưởng môn nhân. Chẳng phải đây là chuyện không bao giờ xảy ra ở Hoa Sơn sao? Biết đâu đây sẽ là niềm vui cuối cùng thì sao, nên ngài phải vui đi chứ! Nào! Ngài phải vui mừng đi chứ!

“Chuyện, chuyện đó……”

Trong lúc Huyền Linh vẫn còn đang giãy giụa, Huyền Thương đã nhanh chóng túm lấy tay áo của hắn kéo đi.

Tư Mã Thăng tiếp lời như đang phát điên. Giọng của hắn càng ngày càng cao.

“Ta thừa nhận bọn ta đã thất bại ở Hoa Tông Chi Hội. Nhưng mong ngài đừng quên một sự thật rằng, điều đó không có nghĩa là Hoa Sơn đã thắng Tông Nam! Sự thật là trận đấu giữa đệ tử đời ba và đệ tử đời hai chẳng thay đổi được bất cứ điều gì đâu!”

Huyền Tông mỉm cười rạng rỡ khi nghe thấy những lời sắc bén đó của Tư Mã Thăng.

“Tất nhiên là ta cũng nghĩ như vậy rồi.”

“..........”

“Ta sẽ nhận lời chỉ trích của trưởng lão. Cho ta gửi lời hỏi thăm đến chưởng môn Tông Nam nhé.”

Tư Mã Thăng quắc mắt hung tợn nhìn Huyền Tông.

‘Lão già này dám ở trước mặt mình!’

Trong các lần Hoa Tông Chi Hội trước đây, Huyền Tông còn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Vậy mà chỉ mới thắng một lần thôi mà lão đã làm như mình ghê gớm lắm…

“Đây……..”

Đúng lúc ấy.

“Hơ. Cái tên xấc xược này thực sự không chịu đi à.”

“.........”

Tư Mã Thăng quay đầu lại nhìn.

Đó là một giọng nói mà hắn quá đỗi quen thuộc. Và đó là giọng nói mà sau này trong mơ hắn cũng không thể quên.

Thanh Minh dẫn theo các huynh đệ hướng về phía bọn chúng.

Mắt Tư Mã Thăng hằn lên gân máu.

‘Tất cả đều tại tên khốn đó.’

Nhìn thấy ánh mắt như muốn bốc lửa của Tư Mã Thăng, Thanh Minh nhanh chóng thúc cùi chỏ vào eo của Chiêu Kiệt đang đứng bên cạnh trước khi hắn kịp mở miệng.

“Sư huynh! Đồ xấc xược! Nhỉ? Đồ xấc xược!”

“Ta là sư huynh của đệ đấy, cái thằng nhóc này!”

“Thì đấy. Là người bề trên thì ít nhất huynh cũng phải biết giữ gìn thể diện chứ. Huynh cư xử láo xược như vậy mà coi được à?”

“........Đệ đang nói chuyện với ai đấy hả?”

“Ai gì mà ai? Tất nhiên là sư huynh rồi!”

Thanh Minh đá Chiêu Kiệt một cái rồi xoay người tạo thế bao quyền với Huyền Tông.

“Thưa chưởng môn nhân. Trận tỷ thí cũng đã kết thúc rồi nên bọn con đến chào đối phương cho phải phép ạ.”

“Hô hô. Được, phải như vậy chứ.”

Lễ nghĩa nữa cơ đấy. Cái tên tiểu tử này.

Sau khi nhận được câu đồng ý nhẹ nhàng của chưởng môn nhân, Thanh Minh nhanh chóng liếc nhìn Tư Mã Thăng. Bây giờ cơ thể Tư Mã Thăng đang run bần bật trước gương mặt tươi rói của Thanh Minh.

‘Tất cả đều tại hắn.’

Và………

Có lẽ sau này hắn sẽ trở thành vật ngáng đường lớn nhất của Tông Nam.

Nếu vậy thì thà rằng……

Bàn tay trong vạt áo của Tư Mã Thăng ngọ nguậy.

Nếu đã mang tiếng xấu rồi, vậy thì biết đâu chừng ta lại có thể lập nên chiến công to lớn cho tông môn. Mặc dù không thể quay lại vị thế như xưa nữa, nhưng ít nhất Tông Nam sẽ……..

Đúng lúc ấy Thanh Minh cười lớn nói.

“Ngài định đánh ta một chưởng à?”

“........”

Tư Mã Thăng đảo mắt.

‘Cái tên khốn này……’

Mặt Tư Mã Thăng trắng bệch khi bị Thanh Minh đoán biết ý đồ của mình.

‘Rốt cuộc tên tiểu tử này có tâm kế gì……..’

Nếu Thanh Minh không có sự phòng bị, thì hắn cũng có thể chết khi bị tấn công bất ngờ. Nhưng nếu Thanh Minh đã phòng bị trước, xét tới sự uy vũ mà hắn đã thể hiện, thì một đòn không bao giờ có thể giết được hắn.

Nếu thất bại trong việc ám sát Thanh Minh, Tư Mã Thăng sẽ mang tiếng xấu suốt đời, và không nhận được bất cứ thứ gì từ tông môn. Không, phải nói là tông môn không muốn chịu ô nhục chung với hắn.

Thanh Minh tươi cười nhìn Tư Mã Thắng đang thế này không được, thế kia cũng không xong.

“Có lẽ sau này chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau đấy. Lần sau ta sẽ chào hỏi các vị trước.”

“..........”

Tư Mã Thăng đỏ mắt nhìn Thanh Minh rồi quay người rời đi.

“Đi đường cẩn thận!”

Hắn nhanh chóng rời khỏi Hoa Sơn mà không chờ các đệ tử.

“Này này……..”

“Hừm.”

Thanh Minh bật cười khi nghe thấy tiếng thở dài ở tứ phía.

‘Sao hắn phải vội vã thế nhỉ.’

Đúng là mất cả chì lẫn chài.

“Thanh Minh.”

Thanh Minh ngoảnh đầu khi nghe thấy có người gọi tên mình.

Huyền Tông với một biểu cảm phức tạp đang nhìn về phía bên này. Nhìn thấy nét mặt vừa chan chứa tình yêu và tiếc nuối, lại vừa có sự tự hào và áy náy của ông ấy, Thanh Minh bất giác nhắm mắt lại.

Bởi vì hắn nhìn thấy sư huynh Thanh Vấn trên gương mặt của Huyền Tông khi ấy.

Thỉnh thoảng sư huynh cũng nhìn Thanh Minh với ánh mắt như vậy. Khi đó Thanh Minh không biết nét mặt ấy có ý nghĩa gì, nhưng bây giờ thì hắn đã biết rồi. Hắn đã tự nhận ra điều đó khi dẫn dắt Hoa Sơn.

Sau một thoáng do dự, Huyền Tông cất lời.

“........Con đã vất vả rồi.”

Thanh Minh tủm tỉm cười.

“Có gì đâu ạ. Chưởng môn nhân.”

 (Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương