Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 107: Hoa Sơn không lụi bại. (2)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tập 107. Hoa Sơn không lụi bại. (2)

Bịch.

Lại thêm một người nữa ngã xuống.

Khuôn mặt của các đệ tử Tông Nam gần như tái đi.

‘Sáu người.’

Đã có sáu người ngã xuống rồi.

Một lượt sáu người!

Chỉ với một đệ tử đời thứ ba mà khiến đến tận sáu đệ tử đời thứ hai của Tông Nam phải gục ngã. Lại còn là một sự thất bại mang tính áp đảo đến nổi cả một lần vung kiếm tấn công cũng không thể làm được.

Nhưng thứ khiến các đệ tử Tông Nam đang sợ hãi bây giờ không phải là việc thua trận.

Thứ khiến cho bọn họ thực sự cảm thấy sợ hãi bây giờ chính là suy nghĩ, có khi đến cuối trận tỉ võ này cũng không thể có được một chiến thắng nào.

‘Bị bại trận toàn bộ ư? Chỉ dưới tay một đệ tử đời thứ ba?’

Bàn tay tê cứng. Mồ hôi lạnh chảy dài trên sống lưng. Trước mắt tối đen như mực, hai chân bủn rủn.

Làm gì có ai không biết rằng nỗi ô nhục này lớn đến mức nào?

Cho dù khả năng đó có là một phần ngàn, hay một phần vạn, thì chỉ cần nó trở thành hiện thực thì tiếng xấu đó sẽ lan khắp ra toàn thiên hạ chỉ trong chớp mắt.

Đó sẽ là một thành tích vinh quang không gì sánh bằng của Hoa Sơn.

Còn đối với Tông Nam, đó là một sự sỉ nhục không bao giờ biến mất cho dù trải qua bao nhiêu thế hệ đi chăng nữa!

Lịch sử của sự sỉ nhục không thể tưởng tượng nổi đó bây giờ đang được chính tay bọn họ tạo ra tại nơi này. Các đệ tử của Tông Nam cắn chặt răng, thứ bọn họ cảm nhận bây giờ là nỗi khiếp sợ chứ không còn là cảm giác áp lực nữa rồi.

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

“Người tiếp theo!”

Và rồi một giọng nói vừa đáng sợ vừa nhẫn tâm lọt vào tai bọn họ.

Bọn họ cũng không phải là kẻ ngốc. Thanh Minh có thể may mắn thắng được một hai lần. Nhưng việc thắng tận 6 lần liêp tiếp thì không thể nào là một chuyện ngẫu nhiên được.

Tuy đây là một chuyện khó tin nhưng Thanh Minh - đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn kia đúng là mạnh hơn bọn họ.

Lại còn mạnh hơn một cách áp đảo.

Bây giờ bọn họ không còn sợ chuyện bản thân bị đánh bại nữa. Nhưng việc bại trận của bọn họ lại góp phần vào sự diệt vong của Tông Nam lại là một gánh nặng, cũng là một nỗi khiếp sợ không có gì có thể so sánh được.

“Ai, ai đó hãy bước ra đi.”

“Ta, ta không được đâu. Ta không thể thắng……..”

“Sư, sư huynh. Chẳng phải là sư huynh nên ra trận hay sao?”

“Ta ra trận thì làm được gì chứ. Ta……”

Vào lúc đó.

“Đúng là thảm hại hết nói nổi.”

Tần Kim Long hét lên bằng một giọng vô cùng lạnh lùng.

“Thân là đệ tử của Tông Nam mà đi sợ cái thằng oắt con thua mình 10 tuổi hay sao? Chắc các người quên hết cái gọi là nhục nhã rồi nhỉ.”

Tất cả không ai dám hó hé nửa lời, chỉ biết cúi gằm đầu xuống.

Tần Kim Long tiến tới trước một bước.

“Để ta ra trận.”

“Sư, sư huynh!”

“Ta không thể nhìn thấy cái tên ngạo mạn vô lối đó thêm một giây phút nào nữa. Mặc dù không biết Tông Nam có còn sót lại chút danh dự nào không nhưng các đệ hãy đứng đây nhìn ta lấy lại danh dự cho Tông Nam đi!”

Vừa đúng lúc Tần Kim Long định tiến lên võ đài với một gương mặt nhăn nhó như ác quỷ thì….

“Đứng lại.”

“…..”

Tần Kim Long quay đầu lại thì thấy Tư Mã Thăng đang nhìn mình bằng một gương mặt đơ cứng như đang đội giáp sắt. Tư Mã Thăng giữ cố định ánh nhìn và gọi tên một người khác.

“Vạn Tịch.”

“…..Vâng, thưa trưởng lão.”

“Con lên đi.”

“…..Con, con…..”

Tư Mã Thăng cắt lời Vạn Tịch, tỏ ý không muốn nghe bất kỳ một lời biện minh nào.

“Con hãy ra trận đi, cho dù có là giữ cổ chân tên tiểu tử đó lại cũng không sao cả. Con hiểu ý ta rồi chứ?”

“…..Vâng ạ.”

Tần Kim Long định mở miệng ra nói gì đó nhưng Tư Mã Thăng đã dùng ánh mắt để cản hắn ta.

“Mau đi theo ta.”

“Nhưng trận tỉ võ vẫn chưa……”

“Không sao đâu, đi theo ta!”

Tư Mã Thăng kéo Tần Kim Long đi về phía sau. Cho đến khi tới một nơi mà chỉ cần nói nhỏ lại một chút thì không ai nghe thấy, Tư Mã Thăng mới xoay đầu lại nhìn lên võ đài.

“Con thấy các đệ tử khác sẽ có thể thắng được sao?”

Tần Kim Long không thể trả lời.

Đó là một câu hỏi đã có sẵn đáp án. Việc hắn ta không thể nào dễ dàng nói ra câu trả lời đó không phải vì cảm thấy có lỗi với các sư đệ của mình. Mà bởi vì hắn ta không thể nào chấp nhận được hiện thực rằng hắn ta chỉ có thể trả lời như vậy.

Thực lực của các đệ tử đời thứ hai của Tông Nam có đem so với các đệ tử môn phái khác cũng không hề kém cạnh.

Nhưng khi đối đầu với Thanh Minh thì lại không thể nhìn thấy một tia hi vọng chiến thắng nào.

Tư Mã Thăng nói với Tần Kim Long một cách chắc nịch.

“Suy nghĩ của con không hề sai.”

“……Dạ?”

“Tên tiểu tử đó là một con quái vật thực thụ. Mà không, phải nói là một tiểu quái vật mới đúng chứ. Nhưng nếu ngoảnh mặt làm ngơ thì sau này nó sẽ biến thành một con quái vật trưởng thành.”

“……Ý của người là?”

“Và rồi con quái vật đó lại cản đường của Tông Nam chúng ta thêm lần nữa. Con có hiểu những gì ta vừa nói không?”

Tần Kim Long đảo mắt.

‘Đến mức độ đó sao?’

Tần Kim Long thừa nhận một điều rằng ở độ tuổi đó thì Thanh Minh là một kẻ vô cùng mạnh. Nhưng tên Thanh Minh đó sau này sẽ trở thành vật cản đường Tông Nam ư?

Tần Kim Long nghiến chặt răng.

Nói Thanh Minh sẽ trở thành vật cản đường của Tông Nam chẳng khác gì nói rằng một người sống cùng thời với Thanh Minh như Tần Kim Long sau này sẽ không thể cáng đáng nổi hắn ta. Không biết đó có phải là sự thật hay không nhưng ít gì thì cũng có thể chắc chắn một điều rằng, Tư Mã Thăng đang nghĩ như vậy.

Tần Kim Long tức tối như sắp trào máu ra ngoài.

‘Ý ông ta nói rằng Tần Kim Long này không phải là đối thủ của một tên oắt con đó sao?’

Đó là lời nói đầy sỉ nhục mà trước giờ hắn ta chưa từng nghe qua.

Trên mặt Tần Kim Long hiện rõ sự phẫn nộ không thể che giấu được. Tư Mã Thăng lặng lẽ nhìn hắn ta rồi nói.

“Kim Long, con là một thiên tài.”

“……”

“Nhưng con nghĩ những người được gọi là thiên tài trên giang hồ này được khoảng mấy người? Tuy ta không muốn chính miệng nói ra điều này, nhưng những người sở hữu tài năng như con trên thiên hạ này, gộp 4 thế hệ lại không thôi đã trên 10 người rồi. Có khi lại còn hơn cả thế nữa.”

Tần Kim Long cắn chặt môi.

Nhìn thấy phản ứng đó, Tư Mã Thăng hỏi một cách lạnh lùng.

“Con nghĩ rằng sau này mình có thể trở thành Thiên hạ đệ nhất nhân sao?”

Xét về sự tự tin thì Tần Kim Long có thể khẳng định mình là Đệ nhất thiên hạ, thế nhưng hắn ta không thể dễ dàng trả lời câu hỏi đó của Tư Mã Thăng.

Bởi vì Thiên hạ đệ nhất nhân là năm chữ rất nặng nề.

Thấy Tần Kim Long chần chừ, Tư Mã Thăng nheo mắt lại nhìn hắn ta.

“Kỳ tài. Thiên Tài. Được rồi, chỉ cần vậy thôi. Hãy mang theo tinh thần của Tông Nam, và dùng những thứ đó cũng đủ để tạo ra sự hưng thịnh cho Tông Nam rồi. Tuy nhiên!”

Vấn đề chính mà Tư Mã Thăng thực sự muốn nói đến bây giờ mới bắt đầu.

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

“Chỉ với những thứ đó thôi thì không đủ để trở thành Thiên hạ đệ nhất nhân.”

“……”

“Những người tranh đấu với nhau vì danh xưng Thiên hạ đệ nhất nhân không phải là thiên tài mà là quái vật. Thế gian là vậy đấy. Chỉ những người bỏ qua thường thức, dùng sức mạnh để đè bẹp quy tắc, đi ngược lại tài năng thiên phú mới có thể đấu tranh được ở nơi đó. Đúng vậy……”

Tư Mã Thăng từ từ xoay đầu nhìn về võ đài.

“Chính là một quái vật như vậy đấy.”

Vai của Tần Kim Long run run.

“Thưa trưởng lão, con…..!”

Tần Kim Long đang giận run lên, chuẩn bị phản bác thì Tư Mã Thăng đã chế áp hắn ta bằng một giọng nói điềm tĩnh

“Tuy nhiên.”

Mắt của Tư Mã Thăng đầy sát khí.

“Cho dù nó là một con quái vật đi chăng nữa thì chỉ là một con quái vật chưa trưởng thành. Cho dù có là một con cọp thì khi còn là cọp con, nó vẫn bị chó cắn chết mà thôi.”

Tần Kim Long sau khi nhận ra được ý nghĩa của lời nói đó thì nhìn Tư Mã Thăng bằng một ánh mắt ngạc nhiên. Và rồi một giọng nói khiến Tần Kim Long phải giật mình đã lọt vào tai hắn ta, như chứng minh rằng sự ngạc nhiên đó không có gì là sai cả.

“Giết nó đi.”

“Thưa, thưa trưởng lão.”

Tư Mã Thăng thì thầm bằng một khuôn mặt của ác quỷ.

“Con vẫn có thể làm được. Tuy tên tiểu tử đó là quái vật, nhưng con có thể đánh bại được nó. Cho nên, bây giờ con cần phải giết nó. Nếu bây giờ con không giết được nó, thì có sống hết đời này, con cũng không còn cơ hội nào để có thể giết được nó đâu.”

“……”

“Con đừng quên. Không phải người có tài mặc nhiên sẽ trở thành Thiên hạ đệ nhất nhân. Trong số những kẻ được gọi là thiên tài hay thần đồng, chỉ duy nhất một người có thể trở thành Thiên hạ đệ nhất thực sự mà thôi. Có tài năng mà chưa kịp phát huy đã bị đập chết thì cũng vậy. Giết nó đi, Kim Long. Bây giờ phải giết nó! Nếu không giết được nó thì chí ít cũng hãy chặt đứt cánh tay của nó!”

Tần Kim Long giật mình, bất giác giật lùi về sau.

‘Ông ta phát điên rồi.’

Không phải chỉ vì lời nói đó mà Tần Kim Long nghĩ vậy. Ánh mắt của Tư Mã Thăng chẳng khác nào ánh mắt của một kẻ điên, khiến Tần Kim Long phải sởn gai óc. Bây giờ ai nhìn vào cũng có thể cảm nhận một điều, hắn ta không còn tỉnh táo nữa.

“Trưởng lão, theo lý trí……”

“Lý trí á?”

Tư Mã Thăng cười khẩy. Thế rồi hắn ta nghiến răng ý nói bản thân mình đang vô cùng tỉnh táo.

“Con định cả đời này sẽ sống dưới cái bóng của tên tiểu tử đó sao?”

Tần Kim Long im bặt.

Dưới cái bóng? Của tên oắt con đó ư?

Tần Kim Long siết chặt nắm đấm. Hắn ta siết chặt đến mức móng tay như sắp cắt vào lòng bàn tay.

Bởi vì đó là một điều nhục nhã đến mức có tưởng tượng không thôi cũng không thể nhẫn nhịn nổi.

“Quyền lựa chọn thuộc về con đấy.”

Tư Mã Thăng gầm gừ.

“Ta sẽ nhận hết mọi trách nhiệm. Con chỉ là sơ suất mà thôi. Chuyện sơ suất trong lúc tỉ võ cũng là chuyện thường gặp thôi mà. Không phải vậy sao?”

Tần Kim Long nhìn Tư Mã Thăng bằng một ánh mắt phừng phừng, phải một lúc lâu sau hắn ta mới có thể lên tiếng.

“Con xin phép được chắc chắn với người một điều. Rằng con không phải là kẻ tầm thường đến mức sống dưới cái bóng của tên tiểu tử đó.”

Lời phủ định tuy đã được thốt ra từ miệng của Tần Kim Long nhưng Tư Mã Thăng vẫn còn đợi câu kế tiếp. Tần Kim Long mà hắn biết chắc chắn sẽ không ngắt lời ở đây.

“Tuy nhiên.”

Quả nhiên, Tần Kim Long đã lên tiếng cùng gương mặt lạnh lùng.

“Nếu sự tồn tại của tên tiểu tử đó lại gây cản trở đến vinh quang của Tông Nam, thì đâu cần phân biệt thủ đoạn hay phương pháp.”

Một nụ cười tươi nở trên môi của Tư Mã Thăng.

“Con nói đúng đấy.

 

 

Bịch.

Lại một người nữa ngã xuống.

Thêm người này nữa là 8 người.

Thanh Minh đưa kiếm xuống, nhìn Tông Nam bằng một tư thế ngạo mạn.

Bây giờ chỉ còn lại hai người. Trong mắt của Thanh Minh bây giờ chỉ toàn là những khuôn mặt đầy tuyệt vọng của đệ tử Tông Nam.

‘Chưa đâu.’

Vẫn còn quá sớm để tuyệt vọng đấy. Bởi vì thứ Thanh Minh thực sự đã chuẩn bị vẫn chưa dùng đến cơ mà.

“Chắc không dễ dàng gì để có thể thắng được 10 trận liên tiếp đâu!”

Đương nhiên Tần Kim Long sẽ là người ra trận cuối cùng, nhưng ai sẽ là người ra trận tiếp theo đây. Ai cũng sợ hãi thế kia thì làm gì dám bước ra chứ?

‘Tuy có hơi tiếc, nhưng phải hài lòng với 9 trận thắng liên tiếp thôi sao?’

Vào lúc đó.

Bịch bịch.

Có một người không một lời nào, từ từ bước lên võ đài. Thanh Minh sau khi nhìn thấy mặt người này thì ánh mắt lại có chút thay đổi.

“Hà tất phải vậy à?”

Người đang dần tiến đến gần đó khẽ nở nụ cười.

“Ta biết rằng vẫn còn quá sớm để ta phải ra trận đấu với tiểu đạo trưởng. Nhưng…..ta cũng không thể nào đứng từ đằng xa nhìn thấy sư môn của mình chịu tủi nhục được.”

“Hừm.”

Thanh Minh gật đầu.

Nếu là người này thì cũng hợp lý mà.

Lý Tống Bạch.

Lý Tống Bạch – người đã từng gặp qua Thanh Minh tại Ân Hạ Thương Đoàn giờ đang đứng đối diện với hắn ta.

“Đệ tử đời thứ hai của Tông Nam, Lý Tống Bạch xin phép được tỉ võ với đệ tử Thanh Minh của Hoa Sơn.”

“Đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn, Thanh Minh, đồng ý tỉ võ.”

Hai người cầm kiếm đứng đối diện nhau.

‘Làm sao đây nhỉ?’

Thanh Minh lặng lẽ nhìn Lý Tống Bạch. Hắn ta là người tuy xuất thân từ Tông Nam nhưng không hề bị Thanh Minh căm ghét. Nếu vậy thì…..

Thanh Minh đắn đo suy nghĩ một hồi rồi hạ kiếm xuống, nheo mắt nhìn Tống Bạch.

‘Cho hắn ta thấy chắc cũng không tệ đâu nhỉ.’

Nếu hắn tiếp nhận và khắc phục được nó thì sẽ là thuốc, còn không khắc phục được thì sẽ là độc thôi. Tất cả phụ thuộc vào bản thân Lý Tống Bạch.

“Yaaaaaaaaaa!”

Lý Tống Bạch hét lên rồi lao vào Thanh Minh.

Kiếm của Thanh Minh cũng bắt đầu chuyển động.

Đây là cảnh giới mà một lúc nào đó Lý Tống Bạch sẽ phải đạt được. Và là cảnh giới mà Tông Nam trong quá khứ luôn theo đuổi. Mặc dù bây giờ Thanh Minh chỉ có thể cho Lý Tống Bạch xem được đoạn đầu thôi nhưng…..

Đối với Lý Tống Bạch bây giờ thì như vậy cũng đủ lắm rồi.

Mũi kiếm của Thanh Minh chĩa chính xác vào Lý Tống Bạch.

Và vào giây phút đó.

Đôi mắt của Lý Tống Bạch trợn trừng lên trong vô thức.

‘Thanh, thanh kiếm!’

Toàn thân Thanh Minh bị mũi kiếm bao trùm. Không. Thanh kiếm đang chĩa vào hắn ta đã trở nên khổng lồ và bao phủ hết toàn thân Thanh Minh.

‘À, không, cũng không phải vậy!’

Không thấy Thanh Minh đâu.

Cũng không cảm nhận được hắn.

Những thứ có thể nhìn thấy được bằng mắt và cảm nhận được bằng khí cảm bây giờ chỉ có mỗi lưỡi kiếm đang chĩa vào bản thân mình.

‘Không, không lẽ là Nhân Kiếm Hợp Nhất ư?’

Trước khi hắn ta kịp lý giải được những chuyện đang xảy ra thì có một cú sốc lớn đã quét qua toàn thân Lý Tống Bạch.

Rầm!

Lý Tống Bạch phun ra máu, ngã ngửa ra sau, rồi nở một nụ cười kỳ lạ.

‘Mình đã thấy…….’

Bịch!

Đến cả Lý Tống Bạch cũng gục ngã rồi.

9 trận thua liên tiếp.

Bây giờ chỉ còn lại duy nhất một người.

Thanh Minh xoay đầu lại nhìn các đệ tử Tông nam. Mà không, ánh mắt của hắn ta nói đúng hơn là đang hướng đến chỉ duy nhất một người trong số đó.

“Lên đây đi.”

Tần Kim Long.

Đã đến lúc các ngươi phải trả giá rồi. Tông Nam.

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

 

 

 

 

 

 

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương