Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 104: Ta sẽ khiến các ngươi vĩnh viễn không quên được ngày hôm nay (4)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tập 104. Ta sẽ khiến các ngươi vĩnh viễn không quên được ngày hôm nay (4)

Tần Kim Long ngẩn ra nhìn Thanh Minh.

‘Cái tên oắt con đó rốt cuộc đang nói cái gì thế kia?’

Đòi tỉ võ sao?

Đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn lại đi đấu với đệ tử đời thứ hai Tông Nam? Lại còn đấu theo kiểu xa luân chiến ư?

Định dùng cái đó để phân thắng bại sao?

“Ngươi…..”

Tần Kim Long nghiến chặt răng.

Có coi thường Tông Nam thì cũng vừa phải thôi chứ. Nếu không phải xem các đệ tử đời thứ hai Tông Nam như miếng giẻ quấn chân ăn mày thì sẽ không đưa ra một đề nghị như vậy!

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

Các đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn đã thắng một cách nhanh gọn, nhưng tại sao lại tồn tại cấp bậc?

Bởi vì cấp bậc là thứ mà dù có dùng tài năng hay nỗ lực cũng không dễ dàng vượt qua được. Nếu không giữ được sự cách biệt giữa các cấp bậc thì trật tự trên dưới trong môn phái sẽ đảo lộn. Vì thế, rất nhiều danh môn chánh phái để có thể duy trì được cấp bậc, đã chia ra nhiều thời điểm khác nhau để nhận đệ tử.

Cho dù các đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn đã mạnh lên đi nữa, thì đó chỉ là chuyện trong cùng một cấp bậc. Việc các đệ tử đời thứ hai tỉ võ với các đệ tử đời thứ ba là chuyện mà từ trước đến giờ chưa từng được nhắc đến trong lịch sử.

Việc chấp nhận lời đề nghị này thôi cũng là một sự sỉ nhục không gì sánh bằng rồi.

“Cái tên tiểu tử khốn kiếp này…!”

Vào lúc Tần Kim Long nghiến răng định quát lớn thì Tư Mã Thăng đã giữ lấy vai của hắn ta.

“Trưởng, trưởng lão.”

“Con hãy bình tĩnh đi.”

“Nhưng mà…..”

Khuôn mặt của Tư Mã Thăng chợt nhăn nhó.

“Thể diện của chúng ta sớm đã rớt tụt xuống đất rồi. Bây giờ mà từ chối lời đề nghị đó để giữ thể diện thì chỉ nhận về những lời nói rằng chúng ta sợ hãi nên chạy trốn mà thôi.”

Tần Kim Long cắn môi.

Không thể phủ nhận điều đó được. Nếu là cái tên tiểu tử khốn kiếp kia thì đằng nào hắn ta cũng sẽ đi khắp nơi nói như vậy. Chẳng thà đó là một lời đề nghị khiêm tốn và nhã nhặn thì cũng có cớ để từ chối, đằng này Thanh Minh lại khiêu khích thế kia thì biết dùng cách gì để từ chối đây?

Lời đề nghị này chấp nhận cũng không được mà không chấp nhận cũng chẳng xong.

Tư Mã Thăng ngẩng đầu lên nhìn Thanh Minh.

“Ngươi tên là Thanh Minh đúng không?”

“Vâng. Lúc trước ông nhớ không rõ nhưng bây giờ thì nhớ rõ rồi nhỉ.”

“Ta đã hiểu lời đề nghị của ngươi rồi. Nhưng hình như ngươi đâu có tư cách thay mặt toàn bộ Hoa Sơn để đưa ra đề nghị với bọn ta?”

“Vậy thì ông đích thân hỏi chưởng môn nhân là được thôi mà. Xời, có gì khó khăn đâu.”

“Ngươi…..”

Tên tiểu tử đó là đứa biết dùng một câu trả lời mà có thể khiến người khác tức điên lên đến hai lần.

“Ta đang chỉ trích thái độ của ngươi đấy. Nói chung, chuyện gì trên đời này cũng có thứ tự cả. Hoa Sơn không dạy ngươi điều đó sao?”

Tuy vô cùng hèn hạ nhưng màn tấn công này lại có hiệu quả. Nếu tâm trạng không tốt thì hãy đem tuổi tác và phép lịch sự ra để tấn công trước cái đã. Đây chẳng phải là cách tấn công chắc chắn thành công từ trước đến nay hay sao?

“Hình như Hoa Sơn không có dạy như vậy, chắc là vì ta mới nhập môn chưa được bao lâu nên vẫn chưa học hành đàng hoàng được. Vốn là một đứa cô nhi lớn lên không cha không mẹ nên sẽ có mặt thiếu sót, ta mong ông có thể hiểu cho ta.”

“Ơ…..”

Sao tự nhiên lại lôi cha mẹ ra thế.

Vậy thì mình thành hạng người gì chứ?

Trong lúc Tư Mã Thăng câm như hến, đang vội vàng tìm lời khác để lấp liếm thì Thanh Minh nhìn thẳng về hướng Hoàng Vấn Dược và hỏi.

“Ngài thấy sao ạ?”

“À, ta thì thấy ổn đấy nhưng sao lại hỏi bọn ta…..?”

“Ở đây ngoài Hoa Sơn và Tông Nam ra thì chỉ còn các vị thôi. Đương nhiên là cần một phán đoán khách quan rồi.”

Với cả cũng cần người dọn đường sẵn nữa.

Đã tập hợp hết những người có tiếng tăm của Thiểm Tây đến đây thì bọn họ để giữ thể diện cho Tông Nam, không thể nào không nhận lời thách đấu này được. Bởi vì đối với một võ phái thì chuyện rút lui vì sợ thua đối phương là một sự sỉ nhục không gì sánh bằng.

Hoàng Vấn Dược tằng hắng. Ông ta khẽ quay lại hỏi những người đứng phía sau.

“Các vị nghĩ sao?”

“Ư ưm. Bỏ qua chuyện có công bằng hay không thì, ở cương vị của bọn ta, nếu có thể được xem tiếp trận tỉ võ thú vị như này thì còn gì vui hơn nữa chứ!”

“Thực ra ta cũng muốn xem tiếp thật. Không biết các đệ tử đời thứ ba kia khi đấu với các đệ tử đời thứ hai của Tông Nam thì có thể dùng sức đến đâu. Ta vô cùng trông đợi vào điều đó.”

Hoàng Vấn Dược gật đầu.

Những người này đương nhiên sẽ tán thành rồi. Vì đong đo càng nhiều càng tốt mà. Nếu để các đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn đấu với các đệ tử đời thứ hai của Tông Nam thì có thể nắm bắt chính xác được thực lực của bọn họ đến đâu.

“Những người ở đây đang rất mong có thể xem được trận tỉ võ đó, tiểu đạo trưởng.”

Thanh Minh gật đầu.

“Vậy thì giờ chỉ cần hai bên môn phái đồng ý nữa thôi là được nhỉ. Chưởng môn nhân! Chưởng môn nhân thấy thế nào ạ!”

Huyền Tông nhìn Thanh Minh bằng một gương mặt vô cùng ngỡ ngàng.

“Tên tiểu tử đó định làm gì đấy?”

Thấy Huyền Tông như vậy, Vân Kiếm nói nhỏ.

“Xin hãy đồng ý đi ạ, chưởng môn nhân.”

“Đồng ý? Con bảo ta phải đi đồng ý một chuyện vô lý như thế này sao?”

“Thằng bé là một đứa thông minh đấy ạ”

“……”

Vân Kiếm nói một cách dứt khoát.

“Tuy có hơi phóng đại một chút, nhưng con chưa bao giờ cảm nhận được sự khờ khạo, trẻ con khi trò chuyện với thằng bé đó cả. Trái lại, có lúc con lại cảm thấy như nó đang đùa giỡn trên đầu trên cổ con nữa. Chẳng phải chưởng môn nhân cũng đã nói rằng ở đứa bé đó có điều gì đấy khác với người thường hay sao?”

“Đúng là vậy thật nhưng mà……”

Thanh Minh chắc chắn có lúc như vậy.

Kiểu như một lão quái đang ở trong hình hài một đứa bé.

“Một đứa trẻ như vậy không lý nào lại không biết những gì chúng ta đang lo nghĩ. Nhất định nó đã có đối sách trong tay rồi, nên xin chưởng môn hãy đồng ý đi ạ. Hơn hết…..”

Vân Kiếm thở một hơi thật dài rồi cười tươi.

“Bây giờ mà có thua thì cũng có ảnh hưởng gì đâu ạ? Chúng ta cũng chả mất mát gì cả.”

Huyền Tông lặng lẽ nhìn Vân Kiếm.

Đôi mắt của Vân Kiếm chứa một niềm tin vững chắc.

Huyền Tông sau khi nhìn qua ánh mắt của các vị trưởng lão khác thì gật đầu một cách nặng nề.

‘Nếu chuyện này được như kế hoạch mà thằng bé đã nghĩ ra theo lời Vân Kiếm thì….’

Cũng đáng để giao phó những chuyện còn lại cho nó.

Tuy thấy bản thân mình đã mong chờ quá nhiều vào một đứa bé, nhưng dù sao thì Hoa Sơn cũng chẳng mất mát gì cả.

Giả sử có bị thua thê thảm đi nữa thì chắc bọn họ cũng không quên được một nửa những gì Hoa Sơn đã làm được trong đợt Hoa Tông Chi Hội lần này.

 Huyền Tông quyết tâm và nói bằng một giọng dõng dạc.

“Hoa Sơn tán thành.”

Ngay lập tức, những tiếng cảm thán từ chỗ quan khách lần lượt tuôn ra.

“Ồ! Nếu vậy thì Tông Nam đâu thể nào rút lui được!”

“Khung cảnh hôm nay quả thật thú vị. Những gì được xem hôm nay, ta sẽ nói cho nhiều người khác cùng biết. Không ngờ đến đây để xem bọn trẻ của Tông Nam mà lại xảy ra chuyện như thế này.”

“Hoa Sơn chính là Hoa Sơn. Thử nghĩ xem, tại sao Hoa Sơn trong suốt những năm tháng qua lại được gọi là danh môn chính phái chứ? Mặc dù có lúc thăng trầm nhưng làm sao có thể lụi bại được.”

Những người nổi tiếng bắt đầu thay đổi thái độ, nghe những lời đó, Hoàng Vấn Dược cười chua chát.

 

‘Đúng là cái bọn gió chiều nào theo chiều ấy.’

Nhưng đó là đặc tính của thương gia và cũng là phản ứng của những người bình thường. Chẳng phải con người ai cũng muốn kết thâm giao với những người có sức mạnh và triển vọng hay sao?

Nói cách khác, trong mắt những người này bây giờ, Hoa Sơn đã bắt đầu trở thành một mối làm ăn có giá trị.

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

‘Nếu vậy thì….Tông Nam định thế nào đây?’

Nếu là Hoàng Vấn Dược thì ông ta sẽ tuyệt đối không nhận lời đề nghị này. Bởi vì mối làm ăn này không hề sinh lãi. Nhưng nếu Hoàng Vấn Dược đứng trên lập trường của Tư Mã Thăng thì sao?

‘Đương nhiên phải chấp nhận rồi.’

Võ giả khác với thương gia ở chỗ, dù có phải giao ra tất cả thì cũng không thể từ bỏ một thứ.

Đó chính là lòng tự tôn.

Võ giả chính là người có chết cũng không thể để người khác nói mình nhận được một lời đề nghị có lợi nhưng lại co quắp đuôi chạy trốn. Cho nên đương nhiên là……

“Nếu đã vậy thì Tông nam cũng tán thành!”

Phải vậy chứ!

Vậy mới đúng chứ!

Hoàng Vấn Dược nhìn hai phe với một khuôn mặt đầy hứng thú.

 

Nhuận Tông nhanh chóng xông lên sân tỉ võ. Hắn ta vội vàng giữ chặt Thanh Minh rồi kéo đi.

“Huynh bị làm sao thế?”

Thấy Thanh Minh nheo mắt lại phản kháng, Nhuận Tông dồn hắn ta vào một góc rồi thì thầm.

“Cái tên tiểu tử này! Đệ định làm gì vậy hả?”

“Là sao?”

“Chúng ta sao có thể thắng được các đệ tử đời thứ hai chứ! Bọn họ là đệ tử đời thứ hai của Tông Nam đấy! Là Tần Kim Long! Hắn ta là Thiểm Tây đệ nhất kỳ tài.”

“Ô hô? Vậy à?”

“Kh, không lẽ chúng ta cũng có thể thắng được hắn ta sao? Chúng ta đã mạnh lên đến vậy cơ à?”

“Sư huynh.”

“Hửm?”

“Huynh không nghĩ là con người sống trên đời cần phải có lương tâm hay sao?”

“……”

“Giờ huynh đang được voi đòi tiên đấy à?! Gì cơ? Huynh đòi thắng ai cơ?”

“À, à không….Ta chỉ hỏi thôi mà.”

Nhuận Tông đã có chút kỳ vọng. Chỉ một chút thôi.

“Đừng có nằm mơ nữa. Tuyệt đối không thắng được đâu.”

Đặc biệt là cái tên Tần Kim Long đó.

Nếu là các đệ tử đời thứ hai khác thì chắc cũng có thể đấu với Chiêu Kiệt được. Ừm…..Tuy nhiên cũng không dễ đâu. Còn giây phút Tần Kim Long xuất trận thì các đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn trong tích tắc chưa kịp làm gì đã phải bị đập chết rồi.

Những thứ mà Thanh Minh dạy cho bọn họ chắc chắn có thể đấu lại được những đối thủ có cùng độ tuổi, còn ba cái cơ bản cơ biếc gì đấy dù có luyện nhừ rồi mà lỡ gặp phải một đối phương có võ công quá cách biệt thì cũng chịu thôi.

“Vậy, vậy đệ tính thế nào?”

Thanh Minh mỉm cười.

“Kế hoạch đơn giản thôi……”

 

“Là xa luân chiến đấy!”

Tư Mã Thăng nói một cách dứt khoát.

“Thứ mà bọn chúng nhắm đến quá rõ ràng. Bọn chúng định ít gì cũng sẽ thắng được một trận thông qua xa luân chiến. Bọn chúng sẽ để cho 9 đệ tử đời thứ ba lên đấu liên tiếp để làm người của ta mất sức, rồi người cuối cùng của bọn họ sẽ chắc chắn giành được chiến thắng.”

Tư Mã Thăng trong phút chốc đã nhìn ra được cái bẫy ẩn sau lời nói của Thanh Minh.

Người thắng sẽ phải đấu tiếp.

Nói dễ hiểu hơn thì người nào không thua thì người đó không thể dừng việc tỉ võ lại được. Nếu chiến thắng liên tiếp thì vẫn phải tiếp tục tỉ võ dù cho thể lực có hao mòn đi nữa.

“Chắc tên tiểu tử đó nghĩ rằng Kim Long sẽ ra trận đầu tiên.”

Tần Kim Long ra trận đầu tiên. 9 đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn liên tiếp làm Tần Kim Long mất sức. Rồi Thanh Minh là người cuối cùng ra trận, giành chiến thắng trước Tần Kim Long vì thể lực hắn ta lúc đó đã suy giảm.

9 lần thua trận và chỉ một lần thắng trận.

Nhưng một lần thắng trận đó lại có giá trị hơn 9 lần thua trận kia. Bởi vì chuyện một hậu khởi chi tú đại diện cho Tông Nam bị thua trong tay của một đệ tử đời thứ ba Hoa Sơn là một sự kiện lớn có thể khiến cho tất cả các võ gia ở Thiểm Tây phải giật mình.

Tư Mã Thăng nghiến răng.

“Cái thứ xảo quyệt.”

Tư Mã Thăng xoay lại nhìn Tần Kim Long.

“Con biết mình phải làm gì rồi đúng không?”

Tần Kim Long gật đầu.

“Chỉ cần không bị thua là được ạ. Lên 10 người thì con sẽ đấu với 10 người. 20 người thì con sẽ đấu với 20 người. Lên bao nhiêu con sẽ đấu bấy nhiêu ạ.”

“Không.”

“…..Dạ?”

Tư Mã Thăng lắc đầu.

“Không nhất thiết phải lao vào cái bẫy của kẻ địch.”

Nghe vậy, vẻ mặt của Tần Kim Long trở nên nhăn nhó.

“Nhưng mà…..”

“Con xuất trận đánh thắng cả 10 người thì có gì đáng để tự hào chứ? Nếu làm vậy thì chỉ đổi lại được câu, để đấu với các đệ tử đời thứ ba Hoa Sơn mà đích thân con phải ra trận mà thôi.”

Tần Kim Long cắn môi.

Đây là một lời vô cùng có lý. Một trận đấu ngay từ đầu đã không ngang sức thì người khác có nói kiểu gì cũng được.

“Con sẽ là người đấu cuối cùng.”

“…..Vâng, con rõ rồi ạ.”

“Người ra trận đầu tiên…..”

Tư Mã Thăng xoay đầu lại chỉ vào một người.

“Con lên đi, Lưu Bách.”

“Vâng, thưa trưởng lão! Con sẽ không làm người thất vọng.”

“Ta không cần con phải thắng hết bọn chúng. Nếu con thấy thể lực mình cạn kiệt thì cứ xuống cũng được. Con tuyệt đối không được để cho người khác nhìn thấy bộ dạng bị ngã gục dưới kiếm của bọn chúng. Con hiểu chưa?”

“Vâng ạ!”

Tư Mã Thăng nghiến răng.

Nếu Lưu Bách đánh gục hết được tất cả thì quá tuyệt vời, còn giả sử không được như vậy thì đánh thắng chừng 2 người rồi kết thúc vẫn là phương án tối ưu nhất.

‘Vậy thì người thứ hai là Tôn Thứ Hàn? Vì Kim Long không thể ra trận nên Tôn Thứ Hàn là lựa chọn đúng đắn nhất. Tên tiểu tử Lý Tống Bạch đó dạo này khí thế có hơi……”

“Ơ?”

Vào lúc đó, những âm thanh thể hiện sự bất ngờ từ cả hai phía lọt vào tai Tư Mã Thăng. Hắn ta ngước đầu lên theo phản xạ.

“…..Chuyện, chuyện gì thế?”

Và Tư Mã Thăng đã nhìn thấy.

Thanh Minh sau khi bị kéo đi vào một góc sân tỉ võ giờ đang vắt kiếm ngang vai vênh váo bước ra.

“Còn bày đặt lên kế hoạch, kế hoạch cái con khỉ. Ta chính là kế hoạch đây này.”

Thanh Minh phì cười rồi lấy thanh kiếm xuống.

“Ta sẽ khiến các ngươi vĩnh viễn không thể nào quên được ngày hôm nay, Tông Nam.”

Đó là lời tuyên ngôn vừa bình thản nhưng lại rất sôi sục.

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

 

 

 

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương