Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 102: Ta sẽ khiến các ngươi vĩnh viễn không quên được ngày hôm nay (2)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tập 102. Ta sẽ khiến các ngươi vĩnh viễn không quên được ngày hôm nay (2)

“Nhìn đằng kia đi.”

“Hửm?”

Thanh Minh chỉ tay về sân tỉ võ và nói với Nhuận Tông.

Trong lúc Chiêu Kiệt bước vào sân tỉ võ thì các đệ tử Tông Nam ồ ạt kéo lên đỡ lấy Khổng Chân đang ngất, cõng hắn ta lên và quay trở về vị trí cũ.

“Huynh thấy đám người Tông Nam thế nào?”

“Thế nào là sao?”

“Mạnh hay yếu?”

“Đương nhiên là mạnh rồi.”

Nghe câu trả lời của Nhuận Tông, Thanh Minh nheo mắt lại nhìn hắn.

“Nhưng sư huynh đã thắng kẻ mạnh đấy rồi kia kìa?”

“Đệ, đệ đừng có lái câu chuyện theo hướng đó. Sự thật sao thì huynh chỉ nói vậy thôi.”

Thanh Minh cười khoái chí rồi gật đầu.

“Mạnh chứ. Huynh nói đúng, đám người đó mạnh thật. Nếu so với độ tuổi đó thì đương nhiên là mạnh rồi. Nhưng nếu nói ngược lại thì cũng yếu.”

“……..Đệ nói vậy là sao?”

“Bởi vì bọn họ đã học được quá nhiều so với những gì bọn họ cần phải học ở độ tuổi đó.”

“Ủa học nhiều thì biết nhiều, đó là điều tốt mà, không phải sao?”

“Sư huynh.”

Thanh Minh duỗi tay ra vẽ hình dáng một ngôi nhà.

“Việc học võ công cũng giống như xây một tòa tháp vậy. Mặt đất ở nơi đó vững chắc bao nhiêu, các tầng ở phía dưới vững chắc bao nhiêu sẽ quyết định được chuyện tòa tháp đó có thể xây cao lên thêm bao nhiêu.”

“…..Đương nhiên rồi.”

“Nhưng bọn chúng chưa kịp xây xong tầng thứ nhất đã bắt đầu xây thêm tầng thứ hai, chưa xây xong tầng thứ hai thì đã xây lên tầng thứ ba. Bọn chúng cứ liên tục xây cao lên mà không gia cố lại các tầng ở phía dưới.”

“……”

“Nếu đem đám đệ tử đó cho va chạm với một tòa tháp có tầng một được xây dựng hoàn hảo thì sẽ thế nào đây?”

“Đương nhiên sẽ sập rồi.”

“Chuẩn luôn.”

Thanh Minh nói một cách bình thản như không có gì to tát vậy.

“Chuyện mà ta đã làm chính là lấy hết đống gỗ ở tầng một của các sư huynh ra rồi đắp đá vào thôi. Cho dù việc xây nó lên có vất vả đi nữa thì chỉ cần xây tháp một cách vững chắc, nó sẽ không dễ gì bị sập.”

“…..Huynh vẫn chưa hiểu. Việc rèn luyện đó lại có ý nghĩa như vậy sao?”

“Vấn đề cơ bản của việc học võ là gì?”

“Hửm?”

Khuôn mặt của Thanh Minh trở nên nghiêm túc.

“Vấn đề cơ bản của việc học võ chỉ có một. Tận dụng cơ thể của bản thân thật hoàn hảo để tấn công đối phương một cách chính xác. Rễ cây sẽ mọc ra từ điều cơ bản đó, rồi thân cây đâm lên, cành cây mọc ra. Ta chẳng qua chỉ giúp các sư huynh tập trung vào đoạn rễ đó mà thôi.”

“Ư ưm.”

“Huynh nhìn đi.”

Thanh Minh chỉ tay về hướng sân tỉ võ. Chiêu Kiệt từ lúc nào đã bắt đầu đánh nhau với đệ tử của Tông Nam rồi.

“Hạ bộ không hề lung lay, đường kiếm gãy gọn, nhãn lực có thể nhìn thấy mọi thứ trong điềm tĩnh. Và hơn hết…..”

Kiếm của Chiêu Kiệt đẩy kiếm của đối phương rồi ra thêm một đòn nữa.

“Lực tập trung khiến bản thân có thể dùng hết sức ở toàn thân để ra một đòn đánh.”

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

Bốp!

Thanh Minh phì cười.

Đệ tử của Tông Nam ngã ra sàn, Chiêu Kiệt nhìn đối phương bằng một biểu cảm rối bời. Hắn ta liên tục quay đầu nhìn sang hướng của Thanh Minh, hắn không tin được những gì bản thân vừa mới làm.

“Bây giờ chỉ cần chừng đó là được rồi. Chỉ cần mỗi cái đó thôi thì có thể dẹp sạch hết những kẻ ở cùng lứa tuổi với các huynh.”

Đương nhiên cái đó cũng không phải là tất cả.

Thanh Minh đã giúp bọn họ hấp thụ hoàn hảo hiệu năng chỉ cạn còn một nửa của Mai Hoa đan. Và kể từ khi Thanh Minh đặt chân đến Hoa Sơn, cơ thể của bọn họ đã trở nên rắn chắc không thua kém bất kỳ ai nhờ sự rèn luyện liên tục.

Khi không bị thua kém về cơ thể và nội lực rồi, thì việc thắng thua sẽ phụ thuộc vào sự thành thạo kiếm thuật. Những kẻ học thứ này thứ kia một cách cẩu thả thì tuyệt đối không thể thắng được kẻ học đến độ nhuần nhuyễn một thứ.

Chiêu Kiệt quay về chỗ của mình rồi nghệch mặt ra nhìn Thanh Minh. Tiếp theo là một đệ tử đời thứ ba khác nhảy lên sân tỉ võ.

Một khí thế thừa thắng xông lên.

Dáng vẻ đó tràn ngập mong muốn mau chóng được đánh nhau để xác minh thành tựu của bản thân mình.

“Dẫu vậy đi nữa nhưng ta vẫn chưa hiểu. Nếu đây là một chuyện dễ dàng như thế thì….tại sao các môn phái khác không rèn luyện như chúng ta?”

“Dễ dàng á?”

Thanh Minh gập cổ lên xuống.

“Có vẻ như những gì các huynh rèn luyện từ trước đến nay còn dễ quá nhỉ?”

“À, không. Ý ta không phải vậy, ta thấy xét về mặt khái niệm thì dễ mà……”

“Sư huynh.”

“Hả?”

“Huynh dành ra hai phần ba thời gian một ngày để học, thời gian còn lại thì để chăm sóc bản thân mình, phụng dưỡng cha mẹ thật tận tâm, không lừa dối kẻ yếu, không ham tài vật, giữ gìn lễ nghĩa với người bề trên, không để mất đi sự tôn trọng với người bề dưới, đối xử thật lòng với bằng hữu, trung thành với quốc gia, huynh có thể sống như vậy được không?”

“…..Đương nhiên là không rồi.”

“Vì sao không thể chứ? Chỉ cần làm vậy thì huynh có thể trở thành quân tử cơ mà.”

“Ừ thì….”

Nhuận Tông ngậm chặt miệng lại. Có vẻ như hắn đã hiểu ra Thanh Minh muốn nói gì.

Không có ai không biết cách để trành thành một quân tử chân chính. Nhưng những người có thể làm được tất cả những điều đó và được người đời gọi là quân tử thì trong một thời đại chắc được hai ba người. Ở cái đất Trung Nguyên rộng lớn này chỉ được chừng đó người thôi.

Nói cách khác, những người bình thường tuy bản thân biết rất rõ nhưng bọn họ vẫn không thể thực hiện được.

“Nước từ mái hiên cứ rơi mãi không ngừng thì có ngày cũng có thể chọc thủng được tảng đá nằm phía dưới. Bất cứ khi nào cũng hãy vươn lên và vươn lên. Không có gì quan trọng bằng sự nỗ lực cả. Các bậc tiền nhân cũng đã luôn nhấn mạnh sự nỗ lực và vươn lên đó còn gì. Huynh có biết lý do vì sao không?”

“Ta không rõ….”

“Bởi vì con người không thể làm được điều đó.”

Thanh Minh mỉm cười.

Thực ra, Thanh Minh trong quá khứ cũng đã như vậy. Trong quá khứ, hắn đã nghe qua câu ‘Cơ bản là thứ quan trọng hơn bất cứ điều gì.’ không biết bao nhiêu lần nhưng có vậy đi nữa thì hắn vẫn luôn khao khát về một kiếm thuật mạnh hơn, một cảnh giới cao hơn.

Thậm chí, đến tận giây phút cái chết cận kề, hắn cũng chỉ biết nhìn lên trên chứ không thèm đưa mắt nhìn xuống dưới.

Phải chết đi rồi hắn mới nhận ra được điều này.

“Hãy tu luyện đến mức bản thân như muốn chết đi sống lại, hãy luôn dồn ép bản thân đến giới hạn của chính mình, phải vươn lên và vươn lên. Nếu trong thực tế có thể làm được những điều vô lý đó thì……”

Thanh Minh đá cằm về hướng sân tỉ võ.

Bốp!

Lại thêm một đệ tử nữa của Tông Nam loạng choạng và lùi lại phía sau. Khuôn mặt lúng túng không biết phải làm thế nào vì cảm giác thất bại vừa rồi đó thật ấn tượng. Đệ tử của Hoa Sơn không cho đối phương giây phút nào để suy nghĩ đã tiếp tục lao vào đệ tử của Tông Nam.

“Đương nhiên sẽ được như thế kia đấy.”

“……”

“Thường thì con người ta có biết cũng không làm được. Bởi vì con người không thể nào tự dồn ép bản thân mình đến mức đó. Nhưng nếu như có ai cưỡng chế buộc bọn họ làm vậy thì sao? Khoảng đâu 3 ngày là bọn họ sẽ nằm ra một đống rên rỉ bảo mình không thể làm được. Hoặc sẽ chạy trốn.”

Nhuận Tông gật đầu.

Chẳng phải bọn họ cũng đã từng như vậy sao. Và người đã nắm cổ áo lôi bọn họ đứng dậy tiếp tục luyện tập chính là Thanh Minh.

“Là đệ……”

“Là các sư huynh đã tự làm được đấy.”

Thanh Minh nói một cách dứt khoát.

“Chuyện này.”

“…….”

“Khi các huynh có thể chịu đựng được việc đó thì đã biết ai thắng ai thua rồi. Có gì mà phải xem nữa. Bởi vì những kẻ không thèm nhìn phía dưới chân mình mà chỉ biết nhìn mãi lên phía trên thì làm gì có điểm tựa nào để bọn chúng có thể giẫm chân lên. Một con chim không mọc cánh mà cứ đòi bay lên trời xanh, đến lúc nó nhảy lên rồi thì mới vỡ lỡ ra mọi chuyện.”

Thanh Minh nhìn đệ tử của Tông Nam bị khiêng ra khỏi sân rồi tặc lưỡi.

“Nếu không có chỗ để giẫm chân lên thì đương nhiên là phải ngã xuống rồi, như bây giờ vậy đó.”

Mắt Nhuận Tông run run.

Hắn ta đã nghĩ rằng Thanh Minh bắt bọn họ tập luyện quá mức. Vì phương pháp tập luyện mang tính áp đặt đó mà hắn đã muốn phát điên lên, muốn chửi Thanh Minh xối xả. Ý nghĩ đó không phải chỉ xuất hiện trong đầu hắn một hai lần.

Nhưng hắn đã nhẫn nhịn. Hắn nghĩ rằng cứ tiếp tục như thế này thì chắc chắn đến một lúc nào đó bản thân sẽ mạnh lên và đã cố cầm cự. Tất cả những sự rèn luyện đó lại có ý nghĩa sâu xa đến mức này ư?

‘Tên tiểu tử này rốt cuộc đã học những thứ này ở đâu vậy nhỉ?’

Nhuận Tông không thể hiểu được con người Thanh Minh.

Tuy nhiên, có một điều chắc chắn.

Bịch!

Lại thêm một đệ tử của Tông Nam ngã ra đất.

Võ công của các sư đệ hắn không chênh nhau bao nhiêu. Ít nhất thì trong số 10 người đại diện ra trận, ngoại trừ Nhuận Tông và Chiêu Kiệt, thực lực của những người còn lại gần như giống nhau.

Nếu trong trận tỉ võ trước, sự cách biệt là vô cùng lớn thì kết quả của trận tỉ võ tiếp theo cũng không có gì thay đổi.

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

Nói cách khác thì….

‘Thắng sao?’

Các đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn thắng Tông Nam á?

Hoa Sơn thắng được Tông Nam sao?

Bây giờ bọn họ mới có thể cảm nhận được chiến thắng.

Bọn họ bây giờ đang giành chiến thắng trước đối thủ là Tông Nam. Đối thủ chính là Tông Nam chứ không phải ai khác.

“Chúng, chúng ta thắng rồi sao?”

Không ai có thể trả lời câu hỏi của Nhuận Tông. Tuy bọn họ không có cách nào phủ nhận những chuyện đang xảy ra trước mắt nhưng cũng không dễ dàng gì tin vào sự thật đó. Bởi vì từ trước đến nay, bọn họ chưa từng nghĩ qua chuyện đệ tử Hoa Sơn có thể thắng được Tông Nam.

Nhưng hắn cũng không nhất thiết cần phải tin.

Cho dù Nhuận Tông có nghĩ gì đi nữa thì trận tỉ võ vẫn đang diễn ra, còn kết quả đó đã trở thành hiện thực trước mắt bọn họ.

Một người.

Rồi lại một người.

“Aaaaa!”

Trận tỉ võ kết thúc cùng với tiếng la hét thất thanh.

Trong phút chốc, 10 trận tỉ thí đã kết thúc.

“Ư a a a a a a a a a! Thắng rồiiiiiiiiiii!”

“Thắng hết mười trận rồi! Thiên địa ơi!”

“Thanh Minh! Chúng ta làm được rồi!”

Các đệ tử đời thứ ba thu nắm đấm trong tay và hoan hô. Còn có cả vài người trong số bọn họ rơi nước mắt. Thậm chí, có những đệ tử đời thứ hai chạy đến chỗ bọn họ và ôm chầm lấy các sư điệt, nhấc bổng bọn họ lên.

Một bầu không khí như đang tổ chức lễ hội vậy.

10 trận thắng liên tiếp.

Tất cả các đệ tử đời thứ ba đã thắng các đệ tử của Tông Nam.

Sau 10 trận thua liên tiếp là 10 trận thắng liên tiếp.

Bên nào có khí thế hơn, bên nào có cảm giác thắng lợi nhiều hơn, điều đó quá rõ ràng.

Các đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn sau cùng đã giành thắng lợi hoàn toàn trước các đệ tử đời thứ ba của Tông Nam.

“Thanh Minh!”

Nhuận Tông nắm chặt lấy tay Thanh Minh bằng một gương mặt vô cùng cảm kích.

“Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi! Cảm ơn đệ! Nhờ có đệ mà…..”

Đó là giây phút Nhuận Tông nói ra những lời đã giấu kín trong lòng, những lời hắn thực sự không muốn nói ra ngoài.

“Thắng á?”

Bầu không khí nhanh chóng chùng xuống như ai đó mới bị dội cho một gáo nước lạnh vì giọng nói thô lỗ của Thanh Minh.

Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Thanh Minh. Và bọn họ đã nhìn thấy một thứ. Đó là hình ảnh Thanh Minh bẻ cổ sang hai bên.

‘Cái tên tiểu tử đó lại làm sao nữa thế?’

‘Lại bắt đầu nữa rồi. Lại nữa rồi! Tim mình đập thình thịch luôn đây này!’

Nhìn thấy ánh mắt bất an của tất cả mọi người, hắn khẽ mở lời.

“Chỉ bằng chuyện này thôi sao?”

“……Đệ, đệ lại định nói gì nữa thế?”

“Chúng ta đã thua 10 trận rồi, giờ có thắng thêm 10 trận thì dù sao cũng hòa thôi mà, không phải ư?”

Đúng là vậy thật.

“Dẫu vậy đi nữa nhưng mà…..”

“Có vẻ như sư huynh vẫn chưa biết.”

“Hửm?”

“Trong từ điển của ta không cho phép có từ ‘hòa’ tồn tại!”

Mắt Thanh Minh lại bắt đầu trừng lên.

‘À, làm ơn đi.’

‘Những lúc bầu không khí đang vui vẻ thế này thì hãy bớt bớt lại chút đi. Thanh Minh, xin đệ đấy!’

“Hòa á? Hòa với Tông Nam á? Ta mà phải chịu cái cảnh đó thì cả đời sẽ không thể ngước mặt lên vì xấu hổ mất!”

Dù ta có đi đến thế giới bên kia thì chắc cũng sẽ bị ăn chửi ngập mặt mà thôi.

Chưởng môn sư huynh sẽ vừa cười vừa đi xung quanh hắn ta rồi dùng những lời nói tựa như con dao găm đâm vào lồng ngực để đay nghiến hắn. Còn những sư huynh đệ khác thì sao nhỉ? Chắc chắn sẽ trói hắn lại rồi xách đi bêu rếu khắp nơi cho mà xem.

‘Mình không thể để chuyện đó xảy ra được.’

Ánh mắt của Thanh Minh như bùng cháy.

Nếu chuyện này chỉ kết thúc bằng việc hai bên hòa nhau thì hắn đã chẳng thèm bắt đầu rồi.

Món nợ ăn cướp Mai hoa kiếm pháp đáng quý của Hoa Sơn còn chưa trả, lại còn phát ngôn bừa bãi trước mặt chưởng môn nhân, xem thường Hoa Sơn, sao có thể để bọn chúng bình an vô sự quay về được chứ?

Nếu vậy thì đâu phải là Thanh Minh.

Thanh Minh bắt đầu cười khúc khích.

“Bây giờ mới bắt đầu. Đúng rồi, giờ mới là lúc bắt đầu đây này. Cái đám đó bây giờ đừng hòng có thể đi bộ trở về. Hờ hờ hờ hờ.”

Sau khi nhìn vào ánh mắt như đang muốn phát điên của Thanh Minh, các đệ tử đời thứ ba rón rén lùi lại.

‘Đệ ấy phát điên rồi!’

‘Tên tiểu tử này kiếp trước bị phái Tông Nam đâm chết hay gì? Sao cứ chuyện gì hễ dính đến Tông Nam là hai mắt nó lại long sòng sọc thế kia?’

‘Làm đến mức này mà còn chưa đủ thì rốt cuộc nó tính làm gì nữa đây?’

Vào lúc đó.

Thanh Minh đứng bật dậy, Nhuận Tông cũng bật dậy theo.

“Này, này! Chặn nó lại…..”

“Sư huynh!”

Đúng lúc Nhuận Tông đang định hét lớn như mọi ngày thì Thanh Minh nói bằng một giọng điệu lạnh lùng không giống hắn chút nào.

“Hửm?”

Nhuận Tông bị khí thế đó của Thanh Minh đè bẹp, hắn nhìn Thanh Minh bằng một ánh mắt rối bời.

“Những gì đệ sắp làm bây giờ, huynh nhớ nhìn cho kỹ vào, không được bỏ lỡ bất kỳ động tác nào. Tất cả những người khác cũng vậy. Rõ chưa?”

Các sư huynh đệ gật đầu, Thanh Minh đi về sân tỉ võ.

Tất cả nhìn theo bóng lưng của hắn ta như đang bị mê hoặc.

Đó là bóng lưng của kẻ sẽ dìu dắt Hoa Sơn, bóng lưng mà bọn họ sẽ phải thấy thêm vô số lần nữa.

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

 

 

 

 

 

 

 

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương