Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 100 Được có vậy mà bày đặt ra vẻ ta đây. (5)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tập 100. Được có vậy mà bày đặt ra vẻ ta đây. (5)

“……”

Huyền Linh ngẩn người ra nhìn lên sân tỉ võ rồi nghiêng đầu sang một bên.

‘Bây giờ đang có chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?’

Ông ấy là Tái Khuynh các chủ.

Vốn dĩ ông ấy là một người tính toán nhanh nhẹn và nhạy cảm với chuyện lợi hại được mất nên từ khi nhập môn đã được đánh giá là một nhân tài có thể dẫn dắt Tái Khuynh Các. Nhưng cũng vì vậy mà ông ấy không thể nào chuyên tâm vào võ công được.

Do đó mà đến hôm nay, trong số các Huyền tử thì ông ta là người thuộc dạng có võ công kém nhất.

Vì thế mà Huyền Linh rất khó để có thể hiểu được rằng, cảnh tượng xảy ra trước mắt ông ta có ý nghĩa gì.

Thanh Minh đã đánh thắng đệ tử đời thứ ba của Tông Nam. Lại còn là thắng một cách áp đảo.

Việc này rốt cuộc khủng khiếp đến mức nào nhỉ?

“Ơ, chưởng môn nhân, chuyện đó……”

Huyền Linh muốn nghe xem Huyền Tông sẽ nói gì, ông ta quay sang nhìn Huyền Tông và giật mình.

Đó là bởi vì Huyền Tông đã trưng ra vẻ mặt mà trong suốt mấy chục năm qua ông ta chưa từng thấy bao giờ.

Đôi mắt Huyền Tông trố ra, cả cái mồm đang há hốc rất to đến nỗi một con chim bay qua cũng có thể dừng lại đó để nghỉ ngơi. Thậm chí không chỉ mỗi Huyền Tông mà Huyền Thương đứng bên cạnh cũng có cùng một biểu cảm như vậy.

‘Bộ mình cũng phải bất ngờ như thế sao?’

Vì không thể có chung mạch cảm xúc nên ông ta có chút buồn bã…

“Ơ……”

“Ớ?”

“Ơ ơ…..”

“Ớ ớ?”

Cặp mắt của Huyền Tông run lên như đang xảy ra động đất, rồi ngay lập tức một giọng nói mất hồn cất lên.

“Chuyện, chuyện này……Ơ, chuyện này…..Sao chuyện này có thể, ch…….”

Những câu lẩm bẩm thất thần cứ liên tiếp tuôn ra. Huyền Linh không nhìn nổi cảnh đấy nữa, đã kéo nhẹ tay áo của Huyền Tông.

“Chưởng môn nhân. Người ngoài đang nhìn vào đấy. Huynh hãy tỉnh táo lại đi.”

Phải đến lúc đó Huyền Tông mới có thể khép miệng lại. Nghe thấy âm thanh răng rắc từ miệng ông ấy phát ra sau khi phải khép miệng lại một cách gượng ép như vậy, có lẽ ông ta đã bị một phen bất ngờ thật.

“Ơ, đứa trẻ đó……”

Huyền Tông tuy khó khăn lắm mới có thể tìm lại được chút thể diện, nhưng phản ứng của ông ta thì hoàn toàn trái ngược. Ông ta đưa tay run run chỉ vào Thanh Minh và lẩm bẩm.

“Mạnh, mạnh như vậy thì đâu có được….. Chuyện này thật ……Chuyện này thật vô lý. Phải thua mới đúng chứ?”

Rốt cuộc, Huyền Linh đã nổi giận.

“Đệ tử của sư môn đã quyết tâm ra trận thế kia mà huynh lại chỉ trích cái gì thế hả! Sao lại khẩn cầu cho thằng bé thua chứ!”

“…..Chẳng phải là vì chuyện này quá vô lý sao. Vì nó quá vô lý nên ta mới nói vậy.”

Huyền Thương đưa tay lên xoa xoa mặt dữ dội, rồi hỏi một câu với khuôn mặt chưa hết đông cứng.

“Đứa trẻ đó nhập môn được bao lâu rồi nhỉ?”

“Vẫn chưa được 6 tháng đâu.”

“Mới có 6 tháng mà đã đánh bại được đệ tử Tông Nam sao? Lại còn có thể đánh bại một cách áp đảo như vậy nữa ư?”

“……”

À…..

Nghĩ theo cách đó thì đúng là vô lý thật.

“Vân Kiếm! Vân Kiếm đâu rồi?”

Khác với những người khác, sắc mặt của Vân Kiếm vẫn duy trì được sự bình thản và lễ phép trả lời.

“Con ở đây ạ, thưa chưởng môn nhân.”

“Lúc đứa trẻ đó gia nhập Hoa Sơn có học qua võ công nào trước đó không?”

“Không ạ. Không thấy dấu hiệu gì về chuyện Thanh Minh đã học qua võ công trước khi nhập môn ạ.”

“Nói vậy nghĩa là, mới trải qua có 6 tháng mà thằng bé đã có thể đạt đến cảnh giới đó sao?”

“Vâng ạ.”

Huyền Tông nhìn Vân Kiếm bằng một ánh mắt như không thể tin nổi những gì Vân Kiếm vừa nói.

“Hóa ra là một thiên tài…..”

Vân Kiếm nói với giọng như không có gì hệ trọng.

“Có khi những từ đó cũng không thích hợp để có thể diễn tả về đứa trẻ này đâu ạ. Nó vốn dĩ là một đứa không hay thể hiện bản thân ra ngoài, nên con cũng không thể nắm chắc được chính xác võ công của nó cao cường đến đâu.”

“Hơ.”

Huyền Tông chỉ biết cảm thán, còn Huyền Thương thì lẩm bẩm một mình.

“Cứ tưởng thiên tài hay thần long gì gì đó chỉ xuất hiện ở những môn phái khác thôi chứ, chuyện này quả là…..Giống như lục tung nhà kho một hồi thì phát hiện ra được con trâu vàng nằm trong thùng gạo vậy.”

Hình như Huyền Tông cũng nhận một cú sốc khá lớn thì phải.

“Còn tưởng thằng bé chỉ là một người mang lại phúc phần cho Hoa Sơn thôi chứ…..”

Lời lẩm bẩm của ông ấy như nói lên hết nỗi lòng của những người đang dõi theo những gì đã diễn ra.

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

Từ trước đến nay, Thanh Minh đã làm được biết bao nhiêu chuyện cho Hoa Sơn. Ai cũng nghĩ rằng hắn không cần thiết phải giỏi võ công làm gì. Bởi vì Thanh Minh cũng chỉ là một con người bình thường, việc đòi hỏi, trông chờ quá nhiều vào hắn không phải là chuyện nên làm của một người có lương tâm.

Nhưng hắn ta lại có võ công xuất chúng nữa ư? Đến mức có thể đem đệ tử đời thứ ba của Tông Nam ra để đùa giỡn?

Trong khi tất cả mọi người vẫn chưa hết kinh ngạc, chỉ mỗi Huyền Linh là đang chú ý đến chuyện thắng thua.

“Dù sao đi nữa thì chúng ta cũng thắng được một trận rồi. Như vậy chẳng phải là đã lấy lại được thể diện rồi sao?”

“……”

“……”

Huyền Tông và Huyền Thương xoay đầu lại. Và rồi sau cùng, hai người bọn họ nhìn chằm chằm Huyền Linh với một vẻ mặt vừa giận dữ vừa cảm thấy hoang đường.

Huyền Linh quê độ, tằng hắng một cách ngượng ngùng.

“Ý đệ nói trước mắt là vậy đấy ạ.”

“Thiệt tình…..”

“Bởi vậy mới nói có tiếp quản Tái Khuynh Các hay làm gì đi nữa thì cũng phải học võ công cho đàng hoàng. Chẳng phải bây giờ đệ đang một mình nói những lời vớ vẩn hay sao.”

Trước lời quở trách của Huyền Thương, Huyền Linh trưng ra vẻ mặt vô cùng uất ức. Huyền Tông chỉ khẽ cười rồi nhìn sang Thanh Minh đang ở đằng xa.

‘Lấy lại thể diện ư.’

Chuyện này có thể nói đơn giản như vậy sao?

‘Nhìn theo cách nào đó thì…..’

Có lẽ kết quả của Hoa Tông Chi Hội lần này không còn quan trọng nữa. Bởi vì nhân tài có thể đứng ra gánh vác trách nhiệm một trăm năm tiếp theo của Hoa Sơn đã xuất hiện rồi.

 

“……Hình như đệ tử của Hoa Sơn đã thắng rồi thì phải.”

“Ư ừm, đúng vậy. Đúng là thế thật nhưng mà….”

“……Chẳng phải chiến thắng đó quá áp đảo hay sao?”

“Hơ, chuyện này quả là nằm ngoài dự đoán.”

Hoàng Vấn Dược cảm thấy sung sướng khi nghe được những lời xì xầm xung quanh.

‘Đương nhiên cũng phải được thế này chứ!’

Hoàng Vấn Dược không biết được võ công của Thanh Minh lợi hại tới đâu. Bởi vì cho đến lúc kết thúc xong chuyện của Ân Hạ Thương Đoàn, ông ta vẫn còn đang bất tỉnh.

Tuy đã nghe qua chuyện Thanh Minh bị ăn một chiêu của Lý Tống Bạch rồi trào máu nhưng ông ta đã không tin vào lời nói đó. Thanh Minh không đời nào lại như vậy. Có phải cậu ta đã cố tình diễn kịch chỉ để bắt được hung thủ thôi không?

Đối với Hoàng Vấn Dược, võ công của Thanh Minh là một điều mà ông ta vẫn chưa thể khám phá được hết. Nhưng lý do khiến ông ấy có thể theo dõi trận tỉ võ một cách thoải mái chỉ có một.

‘Tiểu đạo trưởng đó đã quyết định đánh thì không đời nào để thua được.’

Tuy không thể nói rằng ông ta hiểu rất rõ về Thanh Minh, nhưng ông ta là người chỉ bằng một con mắt biết nhìn người mà đã khiến Ân Hạ Thương Đoàn trở thành một trong Thiểm Tây Thập đại thương đoàn. Theo những gì ông ta thấy, việc Thanh Minh có thể tự tin ra mặt như thế tức là hắn ta đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi.

Mặc dù kết quả có vượt quá mức và vô cùng áp đảo so với những gì Hoàng Vấn Dược dự đoán.

‘Có thế chứ. Phải thắng mới đánh, chính là câu này đây.’

Nếu nói vậy thì, đối với Thanh Minh, Hoa Tông Chi Hội là một trận đánh của bản thân cậummmmmm ta sao? Nếu Thanh Minh nghĩ như vậy thật, thì có khi kết quả sẽ khác với những gì tất cả những người ở đây dự đoán cũng không chừng.

“Hóa ra ở Hoa Sơn cũng có nhân tài.”

“Nếu so với độ tuổi đó thì thật xuất sắc. Mà không. Hai chữ xuất sắc cũng không đủ để diễn tả nữa là.”

“Thắng được Tông Nam không thể nào là chuyện ngẫu nhiên được. Hơn nữa, ai nhìn vào cũng thấy một điều rằng sự cách biệt là quá lớn. Trong đợt tỉ võ này, đối phương còn là người đầu tiên ra trận trong số các đệ tử của Tông Nam chứng tỏ người đệ tử đó chắc chắn là một nhân tài vượt trội trong số các đệ tử đời thứ ba của Tông Nam, vậy mà lại để thua một cách áp đảo.”

Cuộc đối thoại của những người có tiếng tăm khi đến tai của Hoàng Vấn Dược thì cứ như một bài hát hay tuyệt vời.

Tuy nhiên, Hoàng Vấn Dược vẫn nhìn ra được sự hăng say kỳ lạ đằng sau những lời nói tưởng chừng như rất bình thản của bọn họ. Bọn họ khó có thể lớn tiếng khen ngợi Thanh Minh vì sợ Tông Nam nghe được, nhưng trong số bọn họ, không ai không thể nhận ra rằng Thanh Minh là một con cá lớn.

‘Đừng có nằm mơ nữa. Con cá đó ta đã câu được rồi.’

Chỉ với một lần tỉ võ mà Thanh Minh đã thành công trong việc nhận được nhiều sự chú ý hơn cả Tần Kim Long. Không cần biết Hoa Tông Chi Hội sẽ kết thúc thế nào, riêng cái tên của Thanh Minh chắc sẽ được tán dương trong suốt một thời gian dài ở khắp Thiểm Tây thôi.

Hoàng Vấn Dược vừa tươi cười vừa liếc nhìn dáng vẻ phía sau của Thanh Minh đang quay về chỗ của mình.

“Nhưng bây giờ mới chỉ thắng được có một trận thôi. Nếu những đệ tử đời thứ ba khác đều thua trận hết thì mọi chuyện cũng sẽ chỉ kết thúc bằng sự tài giỏi của đứa trẻ đó.”

“Điều đó thì đương nhiên rồi.”

Hoàng Vấn Dược cũng rất hứng thú, ông ta nheo mắt nhìn những đệ tử đời thứ ba đang hoan nghênh Thanh Minh.

‘Nào, hãy cho bọn họ thấy đi. Thanh Minh tiểu đạo trưởng!’

Rốt cuộc là.

Tất cả sẽ kết thúc chỉ bằng một biến cố này hay sẽ kết thúc bằng sự bắt đầu phản công của Hoa Sơn đây?

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

 

Thanh Minh quay về chỗ và ngồi xuống với vẻ mặt của một con mèo mới vừa ăn no nê rồi nằm dài ra sân sưởi nắng.

Gương mặt như sắp nổ tung bởi sự tức giận khi nãy đã biến mất hoàn toàn, bây giờ hắn ta đang cảm thấy vô cùng sảng khoái, mọi bất mãn như đã được giải tỏa.

‘Đấm người ta nhừ tử rồi có thể trưng ra vẻ sảng khoái đó được sao!’

‘Chắc bọn ác quỷ còn không đến mức đó.’

Nhưng nói về độ mãn nguyện thì bọn họ cũng chẳng khác gì Thanh Minh cả. Rốt cuộc ai nấy đều nói ra những lời để trong lòng.

“Thanh Minh! Đệ giỏi lắm!”

“Sao không đạp thêm mấy phát nữa!”

“Cục nghẹn 10 năm nay bây giờ cũng trôi xuống được rồi!”

Nhuận Tông nhìn các sư đệ đang hoan hô Thanh Minh và cười mãn nguyện.

‘Cái đám này mà cũng gọi là đạo sĩ à.’

Nếu chuyện này mà xảy ra trước khi Thanh Minh đến thì bọn họ sẽ nói đủ điều trên trời dưới đất, nào là chẳng phải đệ đã quá tay rồi sao, một người tầm đạo sao lại có thể đánh người khác ra nông nổi đó được chứ.

Nhưng giờ đây, cái đám này cũng bị nhiễm theo Thanh Minh cả rồi, khí thế của bọn họ bây giờ không khác gì đang mở hội.

Thậm chí đến cả Nhuận Tông cũng không thể nào ngăn được chuyện khóe môi của mình cứ liên tục nhích lên.

“Thanh Minh, đệ đã vất vả rồi.”

“Có gì đâu, ta chỉ ra chơi đùa tí rồi về ấy mà.”

Tuy đây là một lời ngông cuồng nhưng vào giờ phút này lại thấy đường đường chính chính một cách lạ thường.

‘Mình biết tên tiểu tử này mạnh…..’

Nhưng ai ngờ nó lại mạnh đến mức có thể khiến cả đệ tử Tông Nam không thể động tay động chân được cơ chứ.

Đây là lần đầu tiên Nhuận Tông cảm thấy đệ tử của Tông Nam đáng thương. Hoa Sơn từ trước đến nay luôn là bên nhận được sự thương cảm từ người khác, chưa bao giờ đứng ở lập trường đi thương cảm cho người khác cả.

Nhuận Tông đã nhận ra một sự thật vừa mới mẻ vừa đau lòng rằng, những người dính líu đến Thanh Minh, không kể già trẻ gái trai gì, đều sẽ trở thành một kẻ đáng thương.

“Thanh Minh, sư điệt đã vất vả rồi!”

“Sư điệt tài giỏi lắm! Vô cùng tuyệt vời!”

Thậm chí là các đệ tử đời thứ hai, những người có mối quan hệ chẳng mấy tốt lành gì với Thanh Minh cũng ùa vào hoan hô cậu ta.

Cũng đúng thôi.

Bây giờ những người vui mừng nhất không phải là các đệ tử đời thứ ba, cũng chẳng phải là chưởng môn nhân mà là các đệ tử đời thứ hai. Bởi vì sự nhục nhã mà bọn họ vừa gánh chịu đã được Thanh Minh trả đủ cho đệ tử Tông Nam.

Đúng là thua trận thật đấy, nhưng thua đến mức tất cả bọn họ đã rất giận dữ tưởng chừng như sắp phát bệnh đến nơi vì sự giễu cợt của Tông Nam trong suốt trận tỉ võ. Trong tình huống đó, Thanh Minh đã đánh đệ tử Tông Nam một cách sảng khoái như có ai đó được dội một xô nước đá vào người giữa ngày hè nóng bức, một sư điệt như thế thì bảo sao không thấy đáng yêu cho được?

Tuy cảm xúc cá nhân thì vẫn còn đấy, nhưng trước mắt, việc Thanh Minh vừa mới lấy lại được danh dự đã mất trong trận tỉ võ cho Hoa Sơn đã khiến bọn họ vô cùng vui sướng.

 ‘Xấc láo cũng đúng.’

‘Người có thực lực thì xấc láo tí cũng đâu có sao.’

‘Nếu tìm hiểu thêm thì biết đâu tên tiểu tử này lại là một đứa ngoan ngoãn, hiền lành cũng không chừng.’

Thanh Minh nhún vai khi nhận được sự hoan hô của tất cả mọi người, rồi hắn ta quay sang nhìn Nhuận Tông.

“Sư huynh!”

Giọng nói đó thật dứt khoát. Nhuận Tông có vẻ đã đoán được ý nghĩa ẩn chứa đằng sau giọng nói đó, hắn ta gật đầu bằng một biểu cảm đông cứng.

‘Đến lượt mình rồi sao.’

Thanh Minh đã hoàn thành xong …..Mà không, phải nói là hoàn thành quá mức vai trò của hắn rồi. Vậy thì bây giờ, đến lượt Nhuận Tông và các sư huynh đệ khác cũng phải tiếp tục thể hiện cho tốt vai trò đó.

Mình đã quyết tâm…….

“Nhìn gì mà thất thần thế kia. Mau ra đi chứ.”

“……”

Cơ mà, cái tên tiểu tử này đã giành chiến thắng rồi, giờ đến lượt mình…

“……Được rồi.”

Nói ra thì làm được gì chứ. Chỉ tổ thêm đau lòng.

Nhưng dẫu vậy thì Nhuận Tông vẫn còn điều muốn nói.

“Đệ không có lời khuyên nào dành cho ta à? Kiểu đặc trưng võ công của Tông Nam chẳng hạn?”

“Ta mà nói thì huynh có vận dụng được không?”

“…….”

“Cứ đi ra đi. Đại khái thấy cái đầu đối phương ở đâu thì đập vào đấy là được”

“……Ta biết rồi.”

Nhuận Tông tiến vào sân tỉ võ với cặp mắt run run. Sắc mặt của Nhuận Tông trở nên khó coi khi hắn ta nhìn thấy được ánh mắt của những người xung quanh đang nhìn vào mình.

‘Bầu không khí đã thay đổi hoàn toàn rồi.’

Hoa Sơn vốn dĩ không thua gì cái nhà có tang cả. Tuy nhiên, sau khi Thanh Minh chiến thắng áp đảo thì bầu không khí đã thay đổi rõ rệt.

Bọn họ kỳ vọng rằng có khi các đệ tử đời thứ ba sẽ khác biệt.

Và người phải khiến cho niềm kỳ vọng đó thành sự thật chính là Nhuận Tông.

“Phù.”

Nhuận Tông muốn dẹp bỏ mọi sự căng thẳng nhưng cơ thể hắn ta lại không nghe lời. Thà đừng nhận được những sự kỳ vọng này lại tốt hơn, vì những gì Thanh Minh vừa làm được trong trận tỉ thí khi nãy nên tất cả kỳ vọng có vẻ như đang đổ dồn hết về phía Nhuận Tông rồi.

Nhưng nếu hôm nay Nhuận Tông mà thua thì……

Vào lúc đó.

“Sư huynh!”

Thanh Minh đứng từ phía sau gọi Nhuận Tông. Nhuận Tông quay lại nhìn cậu ta bằng một gương mặt đông cứng.

Phải rồi, chắc đệ cũng có cái gọi là lương tâm chứ, ít gì cũng phải nói ra được một câu khích lệ thế này mới ph……

“Huynh mà thua là chết với ta đấy.”

“……”

À. Trong phút chốc mình quên mất sự thật rằng cái tên tiểu tử đó chính là Thanh Minh.

Là lỗi của mình. Mình sai rồi.

Nhuận Tông thở một hơi thật dài, lấy lại sự điềm tĩnh. Ngay lập tức, hắn rút kiếm ra, giương lên tạo tư thế. Ánh mắt hắn nhìn trực diện vào nơi các đệ tử Tông Nam đang tập hợp lại.

Hắn chĩa kiếm vào phía Tông Nam.

“Đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn, Nhuận Tông xin được tỉ võ với Tông Nam!”

Gió bắt đầu thổi về Hoa Sơn.

(Bản dịch thuộc về Vlognovel. Đón xem truyện sớm nhất tại Vlognovel)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương