Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 485: Chiến Hóa Hư
Nhóm Dịch Tại Hạ Bất Tài 

Làm sao có thể?

Song đồng nhịn không được co rụt lại, Lang trưởng lão một mặt kinh ngạc nhìn chăm chú vào giữa phế tích kia, bất khả tư nghị nói: “Chỗ đó làm sao vẫn có sinh mệnh khí tức truyền ra, chẳng lẽ tiểu tử kia còn chưa có chết sao?”

Hai người còn lại cũng mặt hiện kinh hãi, tràn đầy không thể tin, khiếp sợ không hiểu.
Oanh!

Đúng vào lúc này, một tiếng bạo hưởng phát ra, Trác Phàm triển khai hai cánh, từ trong phế tích phóng ra, lăng không bay lên. Trên trán, một nói ngọn lửa màu xanh đang kịch liệt thiêu đốt!

“Làm sao có thể, Trác Phàm kia chịu một kích của Lang trưởng lão thế mà còn sống?” Tra Lạp Hãn không khỏi giật nảy cả mình, nhịn không được thốt lên.

Nhìn về phía mọi người chung quanh, bọn họ cũng là một mặt kinh dị, tựa hồ hoàn toàn không thể tin được đây là thật.

Thiên Huyền tu giả bị cao thủ Hóa Hư dùng một kích diệt sát nguyên thần, tựa như con kiến bị con voi nghiền mấy trăm chân, sớm nên chết đến mức không thể chết thêm. Thế nhưng Trác Phàm này thế mà còn có thể nhảy nhót tưng bừng chạy ra, điều này không khỏi làm tất cả mọi người, giống như như nhìn quái vật mà nhìn hắn.

Cho dù là tam đại trưởng lão kia, cũng không ngoại lệ. Chăm chú nhìn bóng người màu xanh kia, thật lâu vẫn không phản ứng.

Ôi ôi ôi…

Thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, sắc mặt Trác Phàm có chút tái nhợt, khóe miệng cũng treo một tia đỏ tươi, nhưng Thanh Viêm trên trán, thiêu đốt lại càng ngày càng kịch liệt.

Thân thủ cảm thụ một chút ôn hòa của nhiệt hỏa kia, Trác Phàm không khỏi cảm thấy âm thầm may mắn. May mắn nguyên thần của hắn có Thanh Viêm phòng ngự, nếu không phải vậy, vừa mới rồi nguyên thần của hắn đã bị diệt sát, chết không có chỗ chôn!

Lang trưởng lão nhìn chằm chằm vào hắn thật lâu, một mặt mê hoặc, nhìn về phía Hổ trưởng lão ở một bên nói: “Mãnh Hổ, trên thân tiểu tử này có chỗ cổ quái, vậy mà dưới thủ hạ của lão phu vẫn còn chưa chết, chỉ là thụ thương, thực sự quá không hợp với lẽ thường!”

Khẽ chau mày, Hổ trưởng lão suy nghĩ một chút, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, nghĩ ra nguyên nhân, suy đoán nói: “Trên người tiểu tử kia nhất định có linh binh hoặc Ma bảo thủ hộ nguyên thần, nếu không phải vậy, không có khả năng tiếp được uy lực một chưởng kia của ngươi!”

Lời vừa nói ra, không chỉ có là Lang trưởng lão kia, cho dù là Xà trưởng lão, trong mắt cũng lộ ra vẻ khát vọng, trong lòng hai người đều phát ra trần trụi dục vọng.

Bảo bối có thể thủ hộ nguyên thần, cho dù là cao thủ hóa Hư cảnh bọn họ, cũng là chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.

Kết quả là, ánh mắt Lang trưởng lão nhìn về phía Trác Phàm đã không chỉ là sát ý, càng nhiều hơn là cực độ tham lam cùng khát vọng cướp bóc.

Hoàn toàn minh bạch suy nghĩ trong lòng bọn họ, Trác Phàm cười lạnh, từ chối cho ý kiến, hai tay ở trong bóng tối kết ấn!

“Tồi Thiên Lang Hống!”

Không tiếp tục nói nhảm thêm một câu, Lang trưởng lão đột nhiên hét lớn một tiếng, khí thế  toàn thân đại thịnh, một đầu Lang Ảnh hung mãnh nhất thời hiển hiện trước mặt mọi người. Tiếp lấy huy chưởng nhất kích, đầu sói kia liền hướng về phía Trác Phàm bổ nhào qua.

Vị cao thủ Hóa Hư này đã đem tất cả lực lượng nguyên thần toàn thân điều động, sử xuất một chiêu vũ kỹ nguyên thần diệt sát.

Đường đường cao thủ Hóa Hư cảnh, lại muốn dùng võ kỹ giết một  tu giả Thiên Huyền, chuyện này trong toàn bộ đại lục đều quả thực là chưa từng nghe thấy. Nhưng bây giờ, vị Lang trưởng lão này chỉ muốn mau chóng đoạt được linh binh có thể thủ hộ nguyên thần kia, quyết định nhanh chóng làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế.

Giờ khắc này, coi như Trác Phàm thật sự có linh binh có thể bảo vệ nguyên thần không bị diệt sát hầu như không còn, thì cổ Nguyên Thần Trùng Kích mãnh liệt, vẫn như cũ có thể tiễn hắn đi xuống con đường hoàng tuyền.

Hổ trưởng lão cùng Xà trưởng lão thấy thế thì liên tục cười lạnh.

 Đám người Thác Bạt Thiết Sơn thấy hết thảy, sắc mặt trở nên nghiêm túc, Liên Nhi càng là lộ ra vẻ lo lắng.

Thế mà, chính trong lúc nguy cấp này, ấn quyết trong tay Trác Phàm đã kết tốt, thở sâu rồi rống to lên tiếng: “Thức thứ ba Ma Sát Tam Tuyệt, biến chiêu U Long Quỷ Ngâm, Côn Bằng Hoàng Lôi Sát!”

Tức!

Chỉ một thoáng, một tiếng kêu chấn thiên triệt địa phát ra, trước người Trác Phàm đột nhiên xuất hiện một Đại Quái Điểu to lớn, toàn thân bao trùm Thanh Viêm cháy hừng hực, tử lôi nổ vang, không gian nứt toác.

Đây chính là Trác Phàm lấy  năng lượng bẩm sinh của hai đại thánh thú, ngưng kết thành một chiêu số mới, đặc biệt nhằm vào Nguyên Thần Trùng Kích.

Dù sao Thanh Viêm vốn là chí bảo luyện thần, tử lôi lại là năng lượng diệt sát, sát khí chí cường, hai loại lực lượng tụ họp lại, cho dù là đối mặt Nguyên Thần Diệt Sát của cao thủ Hóa Hư, Trác Phàm cũng tự tin có sức đánh một trận.

“Cái kia đến tột cùng là cái gì?” Trong lòng thình lình chấn động, Lang trưởng lão bất giác kêu lên sợ hãi.

Hưu!

Thế nhưng không đợi hắn kịp phản ứng, quái điểu kia đã không chút do dự xông lên, hung hăng va vào Lang Ảnh.

Đùng!

Một tiếng vang thật lớn, song thú va chạm, đầu quái điểu của Trác Phàm này nhất thời bị đầu kia Ác Lang đánh thành phấn vụn. Trác Phàm cũng là nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, đầu đau muốn nứt, Thanh Viêm trên trán thiêu đốt càng mãnh liệt hơn.

Thế nhưng sau khi quái điểu bị va nát, Thanh Viêm quanh người lại bỗng nhiên sụp đổ, bám vào trên thân Ác Lang kia, thẳng đến đem đầu sói đói bị bỏng kêu gào một trận, nhe răng gọi bậy.

Từng đạo tử lôi như từng cái từng cái điện xà g, toán loạn trên thân nó, đánh cho nó liên tục gào rít giận dữ. Chỉ trong nháy mắt, liền oanh một tiếng, tiêu tán vô tung.

Thân thể Lang trưởng lão nhịn không được hung hăng run run, trong mắt tản mát ra thần quang khó có thể tin, khóe miệng không lý do chảy ra một tia đỏ tươi chói mắt, đầu càng là như lửa thiêu sét đánh, như bị kim châm,  đau đớn từng trận, gương mặt co quắp!

“Sài lang, ngươi...” hai người bên cạnh thấy thế thì bất giác cả kinh thất sắc, tiếp theo lại quay đầu nhìn về phía Trác Phàm đang suy yếu, trong mắt đã không còn khinh thị, ngược lại là thật sâu ngưng trọng.

Một tu giảThiên Huyền, cùng một vị cao thủ Hóa Hư đối kháng chính diện, thế mà có thể đem cường giả Hóa Hư trọng thương, đây thật là thiên cổ chưa từng nghe thấy!

Coi như hắn dùng vũ kỹ  sóng âm nhằm vào nguyên thần, cũng tuyệt đối không thể nào a. Chênh lệch giữa hai người thế nhưng là cách nhau một trời một vực, không thể tính theo lẽ thường a, sao lại có thể như thế…

Trên mặt tam đại trưởng lão đều lộ ra vẻ mờ mịt,  ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm tràn đầy kinh dị. Bọn người Thác Bạt Thiết Sơn thì càng là mắt trợn tròn.

Nguyên bản bọn họ coi là, Trác Phàm dưới một kích này, hẳn là phải chết không nghi ngờ, nhưng là tuyệt đối không nghĩ đến, hắn dám cùng Lang trưởng lão liều mạng. Mà còn có thể khiến đối phương trọng thương, cái này…

Nhóm Dịch Tại Hạ Bất Tài 
Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển ...

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn về phía Trác Phàm, đã không còn đơn giản là kinh dị, mà chính là trần trụi kinh dị.

Tên này, còn con mẹ nó là người sao?

Tại một phương diện khác, Trác Phàm hít một hơi thật sâu, sắc mặt càng thêm trắng xám, thậm chí hai tay hai chân đều tại ngăn không được mà run rẩy.

Tuy vừa mới nãy, hắn dùng năng lượng thuộc tính của hai đại thánh thú âm Lang trưởng lão kia một thanh, nhưng không thể phủ nhận là, chênh lệch giữa hai người xác thực quá lớn.

Cho dù hắn ngăn được đạo vũ kỹ nguyên thần diệt sát kia, nhưng uy lực của cỗ trùng kích kia vẫn như cũ khiến thương thế của hắn lại một lần nữa chịu thêm thương tổn, đã là đến đèn cạn dầu chi cảnh.

Tiếp theo, đối phương không cần dùng vũ kỹ gì, chỉ là phổ thông nguyên thần diệt sát, liền đủ để đẩy hắn vào chỗ chết!

Hắn, đã đứng trước tình cảnh nguy hiểm nhất…

Thân thể không khỏi run run, Lang trưởng lão miễn cưỡng đem thống khổ trên nguyên thần áp xuống, tuy nguyên thần cũng chịu một tia tổn thương, nhưng so với vết thương của Trác Phàm, liền như tiểu vu gặp đại vu, căn bản không phải là vấn đề.

Nhưng dù vậy, đây cũng là sỉ nhục cả đời này đối với Lang trưởng lão!

“Thằng nhãi con, lão phu tuyệt không buông tha ngươi!” Cơ hồ nghiến răng nhả ra từng chữ, Lang trưởng lão hung tợn nhìn về phía Trác Phàm, từng bước một đi thẳng về phía trước. Mỗi một bước đều thế lớn lực mãnh liệt, phảng phất muốn đem thiên địa giẫm nát vậy.

Hổ trưởng lão thấy thế thì nhắc nhở: “Sài lang, hắn đã trọng thương, lật không nổi sóng, tùy tiện dùng một cái nguyên thần diệt sát là giải quyết được!”

“Ta biết, nhưng... Ta tuyệt không thể để hắn chết nhẹ nhàng tự tại như vậy!”

Vừa dứt lời, Lang trưởng lão đột nhiên vung tay lên, một đạo Thanh Phong mắt trần có thể thấy liền dời núi lấp biển hướng Trác Phàm đánh tới, mà trong gió lốc kia, còn hối hả truyền đến thanh âm dã thú nộ hống thanh âm.

Tập trung nhìn vào, đây nào phải là Thanh Phong gì, căn bản chính là ngàn vạn cái Lang Đầu lớn chừng ngón cái tổ hợp mà thành, đang giương nanh múa vuốt cắn xé.

“Huyền giai vũ kỹ, quần lang phệ sát, lão phu muốn ngươi thống khổ chết đi khi nguyên thần bị xé rách!” Lang trưởng lão hung tợn giận dữ lên tiếng.

Liên Nhi ở nơi xa kinh hô một tiếng, không đành lòng che miệng, trong mắt tràn đầy lệ quang yêu kiều. Bọn Thác Bạt Thiết Sơn cũng nhíu mày một cái, trong lòng nổi lên một chút ai thán.

Dù nói thế nào, Trác Phàm cũng là một anh hùng cái thế, nên được người kính trọng, kiểu chết như thế thực sự quá tàn nhẫn.

Trác Phàm nhìn lấy hết thảy, mí mắt cũng run lên nhè nhẹ, nhưng lại không biết nên làm thế nào cho phải. Có lẽ, có thể dùng thay hình đổi vị. Thế nhưng tốc độ nguyên thần công kích quá nhanh, trên cơ bản cũng chỉ là một cái ý niệm trong đầu là có thể đuổi kịp, hắn khó lòng chạy thoát.

Thế mà, ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên.

"Hắc long phiên thiên!"

Rống!

Một tiếng rống giận rung trời vang lên, quanh người Trác Phàm đột nhiên xuất hiện một đầu Long ảnh màu đen, đuôi dài hất lên, liền đem cái đạo thanh sắc cương phong kia mạnh mẽ đánh tan.

Thân thể Lang trưởng lão một lần nữa run run, nhanh chóng lui về phía sau hai bước, vừa nhìn về phía trước, liền gặp một bóng người khôi ngô, bỗng nhiên rơi xuống  phía trước Trác Phàm, toàn thân phát ra nồng đậm hắc khí, tràn ngập khí tức nguy hiểm.

“Lệ lão, ngươi rốt cục cũng đến!” Khóe miệng xẹt qua một đường cong đạm mạc, Trác Phàm dằng dặc lên tiếng.

“Trác quản gia, lão phu tới chậm, xin lỗi!” Rên lên một tiếng, Lệ Kinh Thiên quay đầu nhìn xem Trác Phàm có chút suy yếu, mí mắt bỗng nhiên run lên một cái, tiếp lấy lại chuyển hướng về phía Lang trưởng lão, trong hai con ngươi đã phủ đầy sát ý.

“Lại dám làm tổn thương Trác quản gia nhà ta, lão phu tất phải để cho các ngươi chết không có chỗ chôn!” Hung hăng cắn môi, Lệ Kinh Thiên hét lớn lên tiếng.

Nhóm Dịch Tại Hạ Bất Tài 

Lang trưởng lão lại khinh thường bĩu môi, liếc nhìn dò xét hắn thật sâu, cười lạnh nói: “Ngươi chỉ là một tu giả mới đột phá Hóa Hư cảnh không lâu, vừa mới ngưng tụ ra thần hồn, mà dám càn rỡ như vậy, thực sự nói khoác mà không biết ngượng. Đàng hoàng nói cho ngươi, vị Hổ trưởng lão này thế nhưng là cao thủ Hóa Hư tam trọng, hai người chúng ta cũng là cao thủ Hóa Hư nhị trọng, nếu không phải lúc trước lão phu có chỗ thương thế, bằng một chiêu vừa mới nãy của ngươi , há có thể tuỳ tiện liền đem lão phu đẩy lui? Thức thời thì cút xa cho lão phu một chút, miễn cho đánh mất tính mạng mình, uổng phí lần đột phá Hóa Hư cảnh này!”

“Ha ha ha... Lệ lão, ngươi thấy a, mấy người này cũng chỉ là Hóa Hư cảnh mà thôi, nhưng đầu óc thì không dùng được, nhất là tên râu trắng kia, thần hồn hóa thành Lang Hồn, nhưng chân chính là một tên ngu ngốc. Song phương đối chiến, nào có đạo lý đem vốn liếng của mình thông báo hết cho đối phương? Thật sự là không sợ đối thủ như Thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo a!”

Lệ Kinh Thiên còn chưa lên tiếng, Trác Phàm đã cười khẽ một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ.

Hổ trưởng lão cùng Xà trưởng lão cùng nhau liếc mắt trừng Lang trưởng lão liếc một chút, tuy không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, tiểu tử này nói còn thật con mẹ nó có đạo lý.

Phốc!

Liên Nhi lại một lần nữa cười khẽ một tiếng trong mắt chảy ra hỉ lệ đan xen. Đám người Thác Bạt Thiết Sơn nhìn lấy hết thảy thì liên tục gật đầu. 

Thân đang ở hiểm cảnh, lại vẫn như cũ lạnh nhạt tự nhiên như thế, Trác Phàm này quả nhiên có tướng soái chi tài, anh hùng cái thế.

Chỉ có Lang trưởng lão kia, liên tiếp bị Trác Phàm trêu chọc lường gạt, lại là một gương mặt mo tức giận đến sắp nổ tung...

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương