Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Bản Người Dịch)
Chapter 454: Hóa về bản tướng

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 454: Hóa về bản tướng

"Lão già, ngươi nói ai là ngu ngốc?" Cổ Tam Thông cắn chặt răng, toàn thân nở rộ hồng mang, bước từng bước về phía trước, mỗi một bước đều như đạp lên lòng hắn, để hắn run lên.

Mà đạo đất cột sáng vàng, tại từng chút từng chút rút ngắn.

Hoàng Phủ Thiên Nguyên đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, lại miệng há lớn, không nói ra được một câu.

Cổ Tam Thông chợt hét lớn, hồng quang bộc phát mạnh ra, luông năng lượng cực mạnh bắn ra tứ phía. Địa Long ba liền bị bắn ngược trở về.

Oanh!

Chấn động năng lượng mãnh liệt, địa long ba bị bắn ngược vào miệng Hoàng Phủ Thiên Nguyên, đùng một tiếng nổ đinh tai nhức óc, toàn bộ thân thể hắn đều bị nổ bay lên.

Đến lúc rơi xuống đất, miệng rồng đã hoàn toàn hoá thành bụi phấn. Chỉ có một cái lỗ đang không ngừng bốc lên khói đen.

Cổ Tam Thông khinh thường vẫy vẫy cánh tay, nhìn bóng người đang hấp hối dưới mặt đất: "Cá chạch, tiểu gia không phải không dùng đầu óc, chỉ là trên đời này còn chưa có người khiến tiểu gia phải động, hừ hừ hừ..."

Bá khí!

Trác Phàm ngơ ngác nhìn tên nhi tử. Nhất thời cảm thấy, mình ngày thường tuy hung hăng càn quấy, khắp nơi trang bức, nhưng so với nhi tử này, thật sự là yếu đến chết!

Chuyện có thể dùng nắm đấm giải quyết, con mẹ nó còn ai cần dùng đầu óc?

Xem ra tiểu tam tử mới thật sự là nam nhân đại trí giả ngu, xem thấu thế gian, không hổ danh hào đệ nhất Thiên Vũ. Địa Long ba vậy mà có thể bị bắn ngược trở về, đây hẳn là thần thông của Trùng Thiên Kỳ Lân!

"Tiểu tam tử a tiểu tam tử, hôm nay lão cha không thể không dành cho ngươi một chữ phục! Kẻ yếu mới tính kế, cường giả căn bản không phải nghĩ những thứ này. Diệu, thật sự là diệu!" Trác Phàm không khỏi thở dài một hơi, nhìn Cổ Tam Thông, dựng thẳng lên ngón tay cái, vừa tán thưởng, lại có minh ngộ.

Cổ Tam Thông có lẽ chỉ là nhất thời nói ra một câu, lại để sinh ra minh ngộ. Hắn hiện tại tự cho là nắm giữ đại cục, hắn mới chánh thức là Vương giả. Nhưng trên thực tế, tất cả lại chỉ giấu đi một sự thật, hắn vẫn còn rất nhỏ yếu!

Thử hỏi, một con hổ, sẽ vì săn mồi mà trăm phương ngàn kế bố trí bẫy rập sao? Đương nhiên sẽ không, thân là thú trung chi vương, gặp là giết là được.

Cổ Tam Thông chính là như vậy, gặp phải đối thủ, nhất quyền đánh ngã là được, chẳng cần tốn sức suy nghĩ chiêu thức vũ kỹ gì cả, bởi vì hắn đã đủ cường đại, giơ tay nhấc chân liền có thể biến địch nhân thành tro bụi.

Nghĩ tới đây, Trác Phàm bật cười, chân thành nói: "Tiểu tam tử, hôm nay ngươi cho lão cha một bài học. So với ngươi, lão cha kém cỏi quá rồi!"

Cổ Tam Thông nao nao, rõ ràng cho lắm, nhưng khi thấy ánh mắt có vẻ lạc long của Trác Phàm, liền ngượng ngùng gãi đầu nói: "Lão cha, ngươi là đang khen ta sao? Hắc hắc hắc... Vậy ta không dám nhận! Có lẽ ngươi còn không biết, lúc ở Vạn Thú sơn mạch, Đại bá đối với ngươi khen ngợi có thừa, nói ta nên đi theo ngươi học hỏi nhiều thêm!"

"Không, là ta phải học ngươi. Ta tính kế nhiều người, đều vì lợi mà thôi. Nhưng những lợi ích kia, chỉ là vật ngoài thân, không có bao nhiêu ảnh hưởng đối với bản thân ta. Còn ngươi, vạn vật không màng, càng dễ đạp vào đỉnh phong!"

Ánh mắt Trác Phàm sáng láng, có điều ngộ ra: "Ma đạo Chí Tôn, trước kia ta cho rằng là lợi mình. Có lẽ bây giờ giải thích nó là bồi dưỡng thân thể, cũng có thểa! Xem... Hành trình Ma đạo của ta, nên đơn thuần hơn nữa!"

Nghĩ như vậy, Trác Phàm dần dần yên tĩnh lại, sắc mặt yên ổn hơn rất nhiều. Phảng phất mở ra một cánh cửa mới...

Rống!

Đột nhiên, Tiếng long ngâm phát ra, đánh vỡ loại trạng thái kỳ diệu này. Trác Phàm lập tức phát lên nộ khí ngập trời. Bà mẹ nó, lão tử đang ngộ đạo, mẹ nó đúng lúc này làm phiền lão tử.

Quay đầu nhìn, thấy trên thân Hoàng Phủ Thiên Nguyên đầy rẫy lục quang, cái miệng vừa mới bị oanh tạc thành cặn bã, đang khôi phục với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy. Trong chốc lát, liền hoàn hảo như lúc ban đầu!

"Hỏng bét, là Long ngâm nghịch thiên!" Trác Phàm kinh hãi, ngay sau đó vội vàng hô lớn: "Tiểu tam tử, lão gia hỏa này sức khôi phục rất mạnh, có Bất Diệt Chi thân. Ngươi chỉ trọng thương hắn là không được, nhất định phải một chiêu trí mạng!"

Cổ Tam Thông sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, nhìn về phía trước, lại chỉ thấy Hoàng Phủ Thiên Nguyên đúng là đang vung quẫy đuôi, lần nữa thần thái sáng láng đứng lên, cười to: "hahaha... Cổ Tam Thông, tuy ngươi rất mạnh, nhưng tuyệt đối không giết được lão phu. Không bằng như vậy đi, hai người chúng ta giảng hòa, sau này còn gặp lại!" Hoàng Phủ Thiên Nguyên ôm quyền nói.

"Hôm nay tiểu gia không giết chết ngươi không được!" Cổ Tam Thông đạp chân xuống, lại đấm ra một quyền.

Oanh!

Hoàng Phủ Thiên Nguyên bị đấm lụt đầu, thụt sâu xuống 100m đất, đầu óc chấn động đến đau nhức.

Mắt thấy lại sắp phải ăn thêm một quyền, dính thêm quyền này, hắn chắc chắn đi về gặp ông bà. Hắn lại gầm lên, khí tức sinh mệnh cực nhanh khôi phục. Trong chớp mắt, liền lại hoàn hảo như lúc ban đầu.

Cổ Tam Thông quả thực không thể tin được đây là thật. Trác Phàm đầy vẻ u sầu.

Hoàng Phủ Thiên Nguyên hét lớn: "hahaha... Cổ Tam Thông, ta nói rồi, ngươi không giết được ta! Cho dù tái chiến tiếp, cũng chỉ là uổng phí sức lực..."

"Im miệng!" Cổ Tam Thông trợn mắt quát: "Tiểu gia hành tẩu Thiên Vũ nhiều năm như vậy, kẻ ta muốn giết còn chưa có tên nào sống được. Hừ, con cá chạch nhà ngươi, nhìn kỹ cho tiểu gia. Kỳ Lân Chân Thân, hiện hình!"

Rống! toàn thân Cổ Tam Thông nở rộ hồng mang, chỉ giây lát liền biến mất. Đến khi xuất hiện lần nữa, đã biến thành một Hồng Diện Kỳ Lân cao mười trượng.

Thánh thú, Trùng Thiên Kỳ Lân!

Tuy hắn vẫn còn nhỏ, nhưng cỗ khí thế Thánh thú vẫn khiến cho thiên địa kinh biến. Toàn bộ linh thú phàm giai trong núi rừng đều run rẩy, thất kinh kêu rên!

Hoàng Phủ Thiên Nguyên khó tin rống to: "Cổ Tam Thông... Ngươi, ngươi đây là chiêu thức gì?"

"Hừ, không phải chiêu thức gì, mà là bản tướng của tiểu gia!"

Cổ Tam Thông cười lạnh, lộ ra răng nanh sắc bén: "Tiểu gia vốn là thánh thú, lấy bản tướng hình mới có thể phát huy toàn bộ thực lực. Hắc hắc hắc... một quyền vừa rồi, tiểu gia mới chỉ ra một phần mười lực đạo mà thôi. Con cá chạch, tiểu gia lần này một chân giẫm chết ngươi!"

Vừa dứt lời, Cổ Tam Thông quả thật đã giẫm mạnh xuống. Hoàng Phủ Thiên Nguyên không kịp làm gì, đã bị hung hăng giẫm dưới đất.

Oanh!

Dưới gót sắt hồng mang, toàn bộ mặt đất như bùn nhão, dễ dàng bị đè bẹp xuống. Trong nháy mắt bị giẫm sâu ngàn mét, lại nháy mắt, lại sâu 10 ngàn mét. Đến khi dừng lại, cả một lỗ lớn đã sâu 9 vạn mét.

Mặt đất bốn phía trong vòng trăm dặm chấn động không ngừng, như dời núi lấp biển, phát sinh biến động cự đại. Toàn bộ địa hình đã hoàn toàn khác biệt trước kia!

Bọn người Phương Thu Bạch đang toàn lực phi tới, chợt cảm thấy cỗ khí thế cường hãn truyền đến, liền giật mình ngừng chân. Chỉ là, dưới sóng xung kích chấn động mạnh mẽ kia, cho dù là bọn họ cũng không khỏi run rẩy, đứng không vững.

"Chỗ đó xảy ra chuyện gì vậy?" Tư Mã Huy dị thường kiêng kỵ nói.

"Tăng tốc đi!" Quỷ Vương nói.

Hai người Tư Mã Huy cúi đầu nhìn phía dưới, lúc trước còn một nơi cỏ lá xanh xanh, chớp mắt biến thành một mảnh cát vàng, liền ngưng trọng gật đầu.

Trác Phàm bay lên trên trời, nhìn cảnh tượng chung quanh mà tắc lưỡi không thôi.

Mẹ nó, đây chính là thánh thú Trùng Thiên Kỳ Lân a!

Tuy hắn vẫn chỉ là ấu thú, nhưng đã tiềm chất có hủy thiên diệt địa.

Nghĩ tới đây, Trác Phàm càng thêm thán phục, không hổ là tồn tại sánh vai thượng cổ thập đế, quả nhiên khủng bố. 

"hahaha... Lão già, lần này xem ngươi có chết hay không!" Cổ Tam Thông ngửa mặt lên trời cười lớn, nhấc chân lên, thấy Hoàng Phủ Thiên Nguyên đã máu me đầm đìa, gãy xương đứt gân, tạng phủ thịt nát tràn ra khỏi miệng.

Nhưng hắn lại còn có sinh cơ, lục sắc quang mang đang bao phủ cơ thể hắn.

Cái gì, lại còn còn sống? Cổ Tam Thông giật mình, nộ khí trong mắt lại sinh, không cam lòng giận dữ hét: "Hừ, người tiểu gia muốn giết, trước giờ chưa có kẻ nào sống được!"

Cổ Tam Thông lần nữa nhấc vó, lần này còn là bốn vó cùng nện xuống.

Tiếng ầm ầm không ngừng, trong phạm vi ngàn dặm, động đất xảy ra liên miên, có nơi còn có núi lửa phun trào, dung nham phun tán loạn khắp nơi.

Nhưng dù vậy, Hoàng Phủ Thiên Nguyên bất luận bị giẫm nát đến cỡ nào, lại từ đầu tới cuối duy trì một tia sinh cơ.

Cổ Tam Thông càng giận, càng giẫm mạnh. Trác Phàm vội ngăn cản hắn: "Tiểu tam tử, vo dụng thôi. Xem ra Bồ Đề Tu Căn rất lợi hại. Nếu không thể rút ra Bồ Đề Tu Căn! Khỏi người hắn, ngươi giẫm bao nhiêu cũng vô dụng"

"Vậy làm sao bây giờ? Ta muốn giết người, thế mà giết không chết, 300 năm qua, ta chưa bao giờ giận như thế!" Cổ Tam Thông không phục, hận đến cắn răng.

Trác Phàm tà dị cười: "hahaha... Yên tâm đi, ta đã có được cách trị hắn. Mà lại, tám đầu long hồn kia, ta cũng rất hứng thú..."

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương