Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

“Được rồi, bớt nói vớ vẩn. Mục đích hôm nay ngươi đến, chính là vì viên Dật Thần Đan này ! Thê nhưng ngươi muốn đạt được nó từ trên tay ta, chỉ sợ cũng không phải là dễ dàng như vậy!”

Sau khi vài lần dò xét , khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Thiên nhếch lên đường cong tà dị, dương dương trữ vật giới chỉ trong tay, cuối cùng tiến vào chính đề, trong mắt cũng toát ra ánh sáng nóng rực: “Tới đi, để bổn công tử kiến thức bản lĩnh thực sự của ngươi!”

Bất giác nhíu mày một cái, Trác Phàm từ chối cho ý kiến nhún nhún vai, cười nói: “Ha ha ha... Ngươi cho ta ngu ngốc vậy a, tại địa bàn của ngươi , đánh với ngươi, đối với lão tử thế nhưng là khá bất lợi!”

“Không sai, xác thực như thế!” Gật đầu thừa nhận, trong mắt Hoàng Phủ Thanh Thiên lóe lên một tia giễu cợt: “Thế nhưng nếu như ngươi không động thủ, hôm nay tới đây làm gì? Không thể đánh bại ta, thì không lấy được viên này...”

Bạch!

Thế mà, hắn còn chưa dứt lời, thì một trận ba động vô hình đột nhiên lóe qua, giới chỉ trên ngón tay của hắn đã là trong nháy mắt biến mất không thấy nữa. Đợi lúc nó xuất hiện lần nữa, đã ở trong tay Trác Phàm.

Trác Phàm vừa đùa nghịch vừa nhìn hắn, vầng sáng màu vàng óng chiếu sáng rạng rỡ bên trong mắt phải, cười tà nói: “Ngươi vừa mới... Nói cái gì?”

Tròng mắt không khỏi co rụt lại, tất cả mọi người đều cùng nhau biến sắc.

Giờ khắc này, tất cả mọi người là kinh hãi, không thể tin nhìn về phía Trác Phàm, thật lâu không nói ra lời. Cho dù là Hoàng Phủ Thanh Thiên luôn luôn lạnh nhạt, núi thái sơn sụp đổ trước người, sắc mặt vẫn không thay đổi, lúc này trong mắt cũng đã dần hiện ra tia hoảng sợ.

Tiểu tử này... đến tột cùng vừa làm cái gì?

Mà bóng mờ ở phía xa đang một mực quan sát bọn họ lúc này cũng không nhịn được kêu lên sợ hãi, phát ra thanh â, khó mà tin được: “Cái này... Tiểu tử này luyện công pháp gì, thậm chí ngay cả bổn tọa đều nhìn không ra kỳ hoặc bên trong, thật sự là kỳ tai quái tai!”

Lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ một chút, Trác Phàm mỉa mai cười thành tiếng: “Lão tử chỉ tới để lấy viên Dật Thần Đan này, đan đã đến tay, như vậy lão tử không phụng bồi, cáo từ!”

Nói xong, Trác Phàm liền rung hai cánh, hóa thành một tia chớp bay vào trong mây, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Nhìn bóng người kia biến mất, tất cả mọi người một mặt kinh dị, chậm chạp không phát ra được một chút âm thanh, dường như đã bị thủ đoạn thần kỳ kia làm cho hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.

Thật lâu sau, mọi người mới tỉnh hồn lại, sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thiên cũng trầm xuống. Bị người trêu đùa như vậy, bị bại nhanh chóng như vậy, hắn còn là lần đầu tiên gặp phải.

“Đại công tử, cái này...” U Vũ Sơn đi đến trước mặt Hoàng Phủ Thanh Thiên, mặt đầy ngưng trọng.

Hoàng Phủ Thanh Thiên chậm rãi khoát khoát tay, quay lại nhìn về phía Lâm Toàn Phong, đạm mạc lên tiếng: “Giới chỉ đâu, lấy tới!”

Nghe được lời này, Lâm Toàn Phong vội vàng một đường chạy đến trước mặt hắn, a dua nói: “Hắc hắc hắc... Đại công tử thật sự là thần cơ diệu toán, đã sớm đem giới chỉ chứa đựng đan dược giao cho ta bảo quản. Nếu tên Trác Phàm kia sau khi trở về lấy ra xem xét, thấy bên trong giới chỉ kia rỗng tuếch, nhất định sẽ tức chết, ha ha ha...”

Nghe tiếng cười ton hót kia, Hoàng Phủ Thanh Thiên thở dài một ngụm trọc khí, cũng không có khoái cảm đùa bỡn được đối thủ, ngược lại mặt đầy phiền muộn, đem giới chỉ cầm trong tay, hung hăng nắm chặt, trong mắt một trận không cam lòng: “Vốn kế sách đánh tráo này là để phòng tình huống bất ngờ. Hắn tuyệt sẽ không nghĩ tới, bổn công tử lại có thể yên tâm đem đan dược này giao cho tên tàn phế như ngươi bảo quản! Nhưng không nghĩ tới, nhanh như vậy đã dùng tới!”

“Trác Phàm, thật sự là đối thủ khó có thể ứng phó!” Siết thật chặt nắm đấm,  trong mắt Hoàng Phủ Thanh Thiên hiện ra vẻ tàn độc.

Lâm Toàn Phong phiền muộn một trận, hiện tại ngay cả Hoàng Phủ Thanh Thiên cũng gọi hắn là tàn phế. Hai người còn lại cũng một mặt nghiêm túc gật đầu, biểu thị rất tán thành.

Thế mà, đúng lúc này, một cơn chấn động nổi lên,  tròng mắt Hoàng Phủ Thanh Thiên bỗng nhiên ngưng tụ, thình lình mở ra nắm đấm, lại thấy giới chỉ trong tay vậy mà cũng biến mất không thấy nữa.

Trong lòng bất giác lộp bộp một tiếng, Hoàng Phủ Thanh Thiên quay đầu nhìn bốn phía, giận dữ hét: “Trác Phàm!”

“Ai, ngươi gọi ta có chuyện gì?” Soạt một tiếng, Trác Phàm từ trong một bụi cỏ bước ra, cười đùa tí tửng nói.

Lần này, ba người kia hoàn toàn thất kinh, vội vàng tránh sau lưng Hoàng Phủ Thanh Thiên, trong lòng lo sợ. Tiểu tử này không phải mắt thấy đã bay đi a, tại sao lại trở về?

Hoàng Phủ Thanh Thiên khẽ cắn môi, hung tợn trừng mắt nhìn qua nói: “Chuyện vừa rồi, lại là ngươi làm!”

“Đúng vậy a, ai bảo ngươi đem cái giả ra lừa gạt ta?” Nhếch miệng cười một tiếng, Trác Phàm đem cái thứ hai giới chỉ trong tay tung hứng, nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thiên chế nhạo nói: “Hoàng Phủ công tử, nghĩ không ra ngươi cũng có lúc sợ hãi a, thế mà không dám đem nơi cất đan dược thật sự nói cho ta biết, còn lừa gạt ta. Chẳng lẽ nói, ngươi không nắm chắc có thể thắng được ta?”

Thân thể bỗng nhiên run run, Hoàng Phủ Thanh Thiên trong lòng thầm giận, lại cười lạnh thành tiếng: “Vừa mới nãy ta cũng không có nói cầm trong tay ta là Dật Thần Đan, chỉ là tùy tiện khoát khoát tay mà thôi, là chính ngươi hiểu lầm, làm sao có thể trách ta lừa gạt ngươi?”
“Ha ha ha... Ngụy biện!” Không khỏi ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, Trác Phàm đem hai cái giới chỉ mới lấy được đeo vào trên tay, tà cười ra tiếng, “Bất quá đan dược đã tới tay, vậy ta đây lần coi như thật sự phải đi. Hẹn gặp lại, các vị!”

Vừa nói xong, trong nháy mắt bóng dáng Trác Phàm đã biến mất.

Tất cả mọi người đều giật mình, trong lòng kinh hãi không hiểu, cuối cùng là loại thần thông như thế nào, mới có thể quỷ dị tới lui tự nhiên như vậy a! Hoàng Phủ Thanh Thiên liền đem Nguyên Thần phát tán, tránh cho Trác Phàm một lần nữa hồi mã thương, âm nhóm bọn họ một ván.

Thế nhưng rất hiển nhiên, lần này Trác Phàm đã đi thật, nguyên thần của Hoàng Phủ Thanh Thiên rốt cuộc cũng không tìm được một tia khí tức của hắn.

Sắc mặt càng thêm âm trầm, Hoàng Phủ Thanh Thiên khó chịu tựa như ăn phải một con ruồi chết. Hắn ở trước mộc hình trận môn, trước mặt nhiều người như vậy, hướng Trác Phàm hạ chiến thư. Thế nhưng không nghĩ tới, nhanh như vậy Trác Phàm liền không cần tốn bao nhiêu sức đã thu hồi được đan dược, vậy mặt mũi hắn biết phải đem giấu đi đâu?

U Vũ Sơn một mặt lo lắng, đi đến trước mặt Hoàng Phủ Thanh Thiên, thì thào lên tiếng: “Đại công tử, được mất nhất thời cũng không sao cả, mấu chốt là tên Trác Phàm này quỷ dị vô thường, quỷ thần khó lường, ngày sau chúng ta phải làm sao để ứng phó trước sự xuất quỷ nhập thần của hắn a! Nếu như không có cách nào đem hắn vây khốn, sau này một khi đấu chiến, chỉ có hắn giết chúng ta, chúng ta lại không đụng tới được một cọng tóc gáy của hắn, điều này đối với chúng ta mà nói khá bất lợi a!”


Nghe lời ấy, hai người còn lại cũng khẽ gật đầu, trong lòng thở dài. Sau khi chứng kiến Trác Phàm thay hình đổi vị, bọn họ thật sự là có một loại cảm giác bất lực sâu sắc!

“Không có gì đáng ngại!”

Chậm rãi khoát khoát tay, trong mắt Hoàng Phủ Thanh Thiên đột nhiên lóe qua một đạo tinh quang: “Điểm này, Lãnh tiên sinh đã sớm có sở liệu! Kế hoạch trước đó của chúng ta, không phải là chuyên để chuẩn bị cho hắn sao!”

“Ngài là nói...” U Vũ Sơn hơi sững sờ, tiếp lấy gật đầu: “Ta minh bạch, hiện tại ta liền đem những tên vừa rồi bị dọa sợ mà chạy trốn tìm trở về, để bọn họ gấp rút huấn luyện...”

“Không cần!”

Thế mà, hắn còn chưa nói hết, Hoàng Phủ Thanh Thiên đã là lạnh lùng khoát khoát tay, trong mắt lóe lên một đạo hàn quang vô tình: “Đám người kia lúc trước đã bị Trác Phàm làm cho sợ mất mật, không còn giá trị lợi dụng, để bọn họ tại Thú Vương Sơn này tự sinh tự diệt đi. Còn một số gia tộc phụ thuộc chúng ta vẫn chưa tìm được, ngươi đi đem bọn họ tập hợp lại, chuyện này để bọn họ làm đi!”

Không khỏi sững sờ, mọi người run lên trong lòng. Hoàng Phủ Thanh Thiên làm việc thật sự là đủ tuyệt tình, những người này cùng bọn họ hơn mười ngày, cũng coi như tận chức tận trách, nói vứt bỏ liền vứt bỏ.

Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng bọn họ, Hoàng Phủ Thanh Thiên cười lạnh nói: “Các ngươi biết, trợ lực cùng vướng víu khác nhau chỗ nào sao?”

Mọi người khẽ giật mình, liếc nhìn nhau, bất giác cùng nhau lắc lắc đầu.
Không khỏi thản nhiên cười, Hoàng Phủ Thanh Thiên khinh miệt nói:

 “Trợ lực là lực lượngcó thể giúp ngươi thành sự, vướng víu sẽ chỉ kéo chân ngươi về phía sau! Vào thời khắc mấu chốt, có khả năng sẽ còn đòi mạng ngươi!”

Ba người kia nháy mắt mấy cái, trong mắt vẫn là còn một tia mê mang, đạo lý này, bọn họ đương nhiên tất cả đều biết. Thế nhưng ý trong lời nói của Hoàng Phủ Thanh Thiên, đến cùng là cái gì đây?

Khóe miệng hơi vểnh lên, xẹt qua một nụ cười quỷ dị, Hoàng Phủ Thanh Thiên thản nhiên nói: “Những người này lúc trước có thể sẽ là trợ lực cho chúng ta, có thể giúp chúng ta chế trụ tên yêu nghiệt  Trác Phàm này. Nhưng hiện tại, bọn họ đã bị Trác Phàm dọa sợ, liền trở thành vướng víu của chúng ta. Nếu để cho bọn họ tiếp tục tham dự vào hành động lần này, có lẽ thật sự sẽ có khả năng ở lúc mấu chốt, hại chúng ta bỏ mệnh! Cho nên ta muốn đem bọn họ ném đi, hay là các ngươi muốn bị bọn họ liên lụy, chết trong tay Trác Phàm?”

Lời vừa nói ra, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thiên, cũng càng thêm sùng kính.

Hoàng Phủ Thanh Thiên không hổ là Đế Vương Môn đại công tử, quả nhiên nhìn xa trông rộng, quyết định thật nhanh, thật sự là Đế Vương Tướng a! Hư ảnh ở xa xa nhìn bọn họ cũng khẽ gật đầu, biểu thị tán thưởng đối với quyết định của Hoàng Phủ Thanh Thiên!

Khẽ liếc bọn họ một chút, Hoàng Phủ Thanh Thiên tiếp tục nói: “U Vũ Sơn, ngươi không phải kỳ quái lúc trước vì sao ta buông tha đám người  Hoa Vũ Lâu kia sao? Ha ha ha... Hiện tại ta liền có thể nói cho ngươi, bởi vì những người kia toàn bộ đều là vướng víu của Trác Phàm. Nếu bọn họ chết, với sự xuất quỷ nhập thần của Trác Phàm, chúng ta ai có thể chế trụ đến hắn? Ngược lại, hiện tại có đám Sở Khuynh Thành kéo lấy như vậy, chúng ta liền có thể nắm giữ động tĩnh của hắn, đối phó cũng dễ dàng hơn nhiều!”

Ánh mắt bất giác sáng lên, ba người cùng nhau giơ ngón tay cái, tán thưởng Hoàng Phủ Thanh Thiên nhìn xa trông rộng.

Không sai, đám người Sở Khuynh Thành kia coi như có tập hợp lại cùng nhau, đối với bọn họ cũng không tạo thành mảy may nguy hiểm. Nhưng một mình Trác Phàm, lại có thể khiến bọn họ mỗi ngày sinh hoạt đều phải lo lắng không biết lúc nào liền mơ hồ mất mạng.

Có thể dùng những người này ngăn chặn gót chân Trác Phàm, thật sự là kế sách quá cao minh.

Đây chính là đường đường chính chính dương mưu, coi như Trác Phàm biết rõ như thế, cũng không  tránh được, không bỏ rơi được.

Trong mắt Hoàng Phủ Thanh Thiên hiện ra tinh quang, dường như hết thảy tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn vậy.

Cùng lúc đó, Trác Phàm lăng không bay trở về, trên mặt lại không có chút vẻ vui mừng thắng lợi nào, ngược lại một mặt ngưng trọng. Tâm tư của Hoàng Phủ Thanh Thiên, hắn sớm đã đoán được, nhưng đúng như Hoàng Phủ Thanh Thiên suy nghĩ, hắn thật đúng là không thể đem một nhóm lớn như thế bỏ qua không để ý tới.

Bất quá, cái này còn không phải điều hắn lo lắng nhất, điều hắn lo lắng nhất là, chuyện hắn làm không được, Hoàng Phủ Thanh Thiên lại có thể tuỳ tiện làm được.

Không sai, ngay sau khi hắn buông tha Nghiêm Phục một m, Hoàng Phủ Thanh Thiên lập tức sinh ra hoài nghi đối với Nghiêm Phục, tuy sự hoài nghi này không có chút lý do nào, nhưng hắn đã có thể nhanh chóng quyết định ra tay với Nghiêm Phục.

Nếu không phải lúc đó Trác Phàm bày làm ra bộ dáng xem kịch vui, làm cho Hoàng Phủ Thanh Thiên phải chú ý thể diện, hắn đoán chừng đã sớm đem Nghiêm Phục giết.

Hắn, cũng là loại người tâm ngoan thà giết lầm, chứ không bỏ sót. Khi đó hắn sở dĩ không ra tay, cũng bất quá là do khi nhìn qua Trác Phàm, cảm giác nếu là giết nhầm, nhất định sẽ dính bẫy, bị Trác Phàm chế nhạo, mới không động thủ.

Nếu không, Nghiêm Phục hiện tại sớm đã là người chết!

Một người có quá nhiều liên lụy, một người khác lại là có thể không hề cố kỵ mà động thủ, trong trận tranh tài này, Trác Phàm sớm đã ở trong vào thể hạ phong, khắp nơi đều bị người chế trụ!

Ai, liền nói ma đạo phải vô tình a, có nhiều liên lụy như vậy, khi giao chiến thật sự là quá con mẹ nó bất lợi!

Phải lập tức trở lại để bọn họ đi tìm trận môn cùng chìa khoá, ncho dù thế nào cũng phải đem bọn họ đưa trở về trước mới được!

Hung hăng cắn răng một cái, Trác Phàm hóa thành một tia chớp, hướng về phía bọn người Sở Khuynh Thành bay đi…

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương