Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Bản Người Dịch)
Chapter 285: Ma Long trên trời rơi xuống

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!

Trác Phàm đang lăng không bay lượn trên  trời, liên tiếp đánh ba nhảy mũi, kém chút đem hắn từ ngàn dặm trên không trung bị đánh rơi xuống, không khỏi hoảng hốt trong lòng.

Cái này rõ ràng không chỉ đơn giản là mắng hắn, quả thực chính là muốn đem hắn lột da róc xương a. Đến cùng là ai hận hắn mà hận đến triệt để như vậy? Chẳng lẽ là Sở Khuynh Thành, oán niệm đã mạnh đến tình trạng như thế sao?

Không khỏi đánh một cái rùng mình, Trác Phàm lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa, chỉ là trong lòng một trận lo sợ.

Có điều hắn không biết là, cái này cũng không liên quan đến Sở Khuynh Thành, mà chính là cái tên bạn nhậu hảo huynh đệ của hắn, thật sự là đem tâm sự của hắn phân tích đến tận đáy lòng, so với lột da rút xương cũng không có gì khác biệt.

May mắn là hắn không nghe được suy luận của Đổng Thiên Bá về hắn, nếu không nhất định sẽ chấn kinh thất sắc, cái tên này bản sự không có nhiều, nhưng thủ đoạn trong loại chuyện này, ngược là một cao thủ a, trong lòng lão tử có ai, lão tử còn không phát hiện, ngươi lại có thể hoàn toàn phát hiện?

Bất quá, Đổng Thiên Bá thường đi dọc bờ sông, nhưng xưa nay không có ướt giày, đương nhiên có thể có một phen bản sự như thế, ngươi không phục cũng không được!

Trác Phàm trong đầu một mảnh mơ hồ, tiếp tục hướng đến nơi ước định cách đó ngoài mười dặm. Chỉ bất quá, trước khi tới đó, hắn đã sớm phóng xuất ra thần thức của bản thân tìm kiếm một phen.

Ông!

Một đạo ba động vô hình quét ra, Trác Phàm bất giác hai mắt tỏa sáng, trong bụng mừng rỡ. Cái tên Hoàng Phủ Thanh Thiên đại phiền toái, thế mà lại không có ở nơi đó!

Loại tình huống này còn có cái gì có thể nói, trước chơi nhóm hắn một trận rồi lại nói, trừ rơi một số tiểu lâu la! Đến lúc đó, coi như hắn có bẫy rập quỷ kế gì cũng sẽ bị hắn nháo cho rối thành một đoàn không thể dùng được!

Giờ khắc này, hắn còn nhớ rõ mấy lời dặn của Lạc Vân Hải đối với hắn, đám người Hoàng Phủ Thanh Thiên có lẽ là đặc biệt muốn nhằm vào hắn, chế định âm mưu gì đó, chuyện lúc đó Lâm Toàn Phong không cẩn thận nói lộ ra miệng, không có vẻ gì giống như là khoác lác!

Trác Phàm đối với chuyện này cũng tràn đầy cảnh giác, tuy hắn có Không Minh Thần Đồng có thể giúp hắn thoát hiểm, nhưng hắn cũng sẽ không đi mạo hiểm một cách vô vị. Rất nhiều cao thủ, cũng là chết do sự tự đại của chính mình, Trác Phàm tuyệt đối sẽ không phạm phải sai làm cấp thấp như thế!

Trong mắt lóe lên một đạo tinh quang, Trác Phàm hưu một tiếng xẹt qua trời cao, uyển dường như sấm sét nện đến một mảnh vuông vức trên đất trống, một tiếng ầm vang, nổi lên từng trận cát bụi!

Mọi người bất giác giật mình, cùng nhau quay đầu nhìn qua. Người ở đây đều là đệ tử của chút nhị tam lưu gia tộc, bản thân thực lực có hạn, bỗng nhiên gặp phải 
 động tĩnh lớn như thế, không khỏi lo sợ trong lòng.

Nhưng khi bọn họ nhìn thấy bụi mù tán đi, bóng người hiện ra, lại cùng nhau nhịn không được hít sâu một hơi.

Trùng Thiên Ma Long, Trác Phàm?

Khóe miệng lộ ra một nụ cười tà dị, Trác Phàm nhìn quét qua mọi người một chút, biết mà còn hỏi: “Lão tử ứng ước mà đến, thu hồi Dật Thần đan, Hoàng Phủ Thanh Thiên đâu?”

“Ây... Đại công tử thấy ngươi nhiều ngày không đến, liền mang theo U công tử cùng Nghiêm công tử đi tìm bốn viên thuốc cho hắn, nếu không ngài chờ bọn hắn một chút?” Có một tên không biết là bị dọa sợ, hay là thật một người thành thật, vậy mà đem hành tung ba người Hoàng Phủ Thanh Thiên, một năm một mười nói cho Trác Phàm.

Nghe xong lời ấy, Trác Phàm lại càng không kiêng kị gì, khóe miệng xẹt qua một đường cong quỷ dị nói: “Nói như vậy, các ngươi là cố ý cho ta leo cây đi?”

“Ách, không phải, thật sự là ngài...”

“Lão tử mà tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!” Không buồn nghe người kia tiếp tục giải thích, sát ý nồng đậm hiện ra trong mắt Trác Phàm, hắn cười lạnh đạm nói, “Lão tử hiện tại rất muốn giết người, các ngươi cảm thấy, lão tử nên giết người nào?”

Nghe được câu này, tất cả mọi người đều nhanh muốn khóc lên. Đây không phải rõ ràng rồi sao a, ánh mắt hung dữ kia của ngươi, không phải là nhìn bọn hắn chằm chằm không buông đây sao?.

Thế nhưng... Cái này mắc mớ gì đến bọn họ?

Chiến thư là Hoàng Phủ Thanh Thiên phát , ngài lại không có kịp thời đuổi tới ứng ước, hiện tại ngược lại lại nói bị chúng ta cho leo cây, thiên hạ có dạng đạo lý này sao?

Chúng ta cũng là cái tiểu lâu la, ngài làm gì mà phải chấp nhặt với chúng ta, xem chúng ta dễ khi dễ lắm phải không?

Sắc mặt cả mọi người đều là một trận run như cầy sấy, dù sao thực lực của Trác Phàm, bọn họ đã sớm có nghe nói. Bất kể là chuyện từ mấy năm trước hắn khiêu khích bảy thế gia, hay gần đây nhất là đồ mấy ngàn người trên diễn võ trường, đều là đại sự danh chấn thiên hạ.

Cho dù là lục long nhất phượng đều không dám tuỳ tiện trêu chọc, huống chi là bọn họ đây!

Thế nhưng cũng không còn cách nào, thân ở đối lập trận doanh, hung thần ác sát của đối phương tìm tới, mấy cái đầu lĩnh phía mình lại không thấy tăm hơi, chỉ có mấy tên vô danh tiểu tốt bọn hắn ở đây chịu tội.

Thế nhưng là, bọn họ không chịu nổi a!

Mọi người liếc nhìn nhau, đều là một mặt đau khổ!

“Trác... Trác công tử, chúng ta đều là một dám chân chạy làm việc lặt vặt, không phải trên bàn! Ngài ra tay với chúng ta, sợ rằng sẽ làm bôi nhọ thân phận của ngài!” Lúc này, có một người đột nhiên lên tiếng nói, không kiêu ngạo không tự ti, nói chuyện vẫn rất có mức độ.

Mọi người nhất trí gật đầu tán thưởng, trong lòng âm thầm dựng thẳng lên một ngón tay cái.

Nghe câu nói này, phàm là đại nhân vật muốn giữ thể diện, cũng sẽ không có ý tứ xuất thủ. Dù sao, chuyện lấy mạnh hiếp yếu nếu mà truyền đi thì chính là nói thì dễ mà nghe thì khó.

Càng là nhân vật phong vân, liền càng cực kỳ chú ý ở điểm này.

Giống như dạng cao thủ tuyệt thế lục long nhất phượng, chỉ cần không đi chọc bọn hắn, bọn họ cũng sẽ không tùy tiện xuất thủ đối với người có thực lực nhỏ yếu. Ngược lại, cũng không phải là bọn họ cao thượng thế nào, chẳng qua là cảm thấy làm như thế, có chút mất thân phận.

Tiểu lâu la như bọn hắn, liền làm người xách giày cho các đại nhân vật còn không nổi, làm sao xứng chết trên tay bọn họ?

Cho nên mọi người phỏng đoán, Trác Phàm nổi danh cùng lục long nhất phượng, hẳn là cũng có dạng đức độ như vậy đi. Bất quá, đáng tiếc, bọn họ đoán sai. Trác Phàm căn bản chính là một tên chỉ coi trọng lợi ích thực tế, không phải là người như thế.

Đối với loại nhân vật vô pháp vô thiên này, ngươi thật sự không thể nào dùng bất luận thứ gì như vinh dự đạo đức để đi ước thúc hắn! Bởi vì hắn sinh ra, chính là để chà đạp những thứ này…

Khóe miệng vạch ra một đường cong tà dị, Trác Phàm quay đầu liếc nhìn người kia một chút, trong mắt lóe lên hàn mang, bá một tiếng, một đạo ba động vô hình đã xẹt qua trước người hắn.

Bỗng nhiên, hai con mắt người kia không còn một mống, thẳng tắp ngã xuống, đã là triệt để không có sinh cơ!

Ý niệm giết người!

Tròng mắt nhịn không được mà co rụt lại, mọi người cùng nhau kinh hãi, vội vã lui về phía sau, trên mặt đã hoàn toàn bị hoảng sợ thay thế.

Tuy đã sớm có nghe nói, nhưng hiện tại khi chân chính kiến thức thần thông Thần Chiếu cảnh, bọn họ mới thiết thiết thực thực cảm thụ được cảm giác sự kinh khủng, vô luận như thế nào đều huy sái không đi.

Trác Phàm nghiêng người liếc nhìn mọi người một chút, cười nhạt thành tiếng: “Lão tử giết người, cho tới bây giờ đều là tùy tâm sở dục, không có chú ý nhiều như vậy! Còn thân phận... Ha ha ha, đừng khách khí như vậy, ta bất quá cũng chỉ là một tiểu quản gia của một tam lưu thế gia mà thôi, cùng các ngươi không sai biệt lắm, nào có thân phận gì để mà nói! Coi như giết các ngươi, cũng thực sự chưa tới mức bôi nhọ đi!”

Lời vừa nói ra, khóe miệng mọi người bất giác cùng nhau méo xệch, phiền muộn vô cùng!

Tiểu tử này cũng thực sự quá vô sỉ a, còn nói cái gì mà tiểu quản gia của tam lưu thế gia. Bên trong Thiên Vũ, có cái tam lưu gia tộc nào, con mẹ nó, dám khiêu khích bảy thế gia a?

Tiểu tử này nhìn như khiêm tốn, nhưng rất rõ ràng là đang trang bức!

Tựa hồ là nhìn ra oán thầm trong lòng mọi người, Trác Phàm không khỏi cười lớn một tiếng, gật đầu thừa nhận nói: “Không sai, lão tử là đang trang bức, trong lúc rảnh rỗi, giết các ngươi giải trí mà thôi, giết nhiều hay không không quan trọng, chỉ là một loại giải trí thôi, ai bảo các ngươi là địch nhân của ta? Ha ha ha...”

Cạch!

Đầu mọi người dường như bị vật cứng hung ác gõ trúng khiến chập mạch vậy, một trận trợn mắt hốc mồm, đã là cả kinh nói không ra lời.

Con bà nó, giết người làm trò chơi, gia hỏa này là ác ma leo ra từ trong địa ngục à, cái này cũng có thể dùng để giải buồn? Cái này, con mẹ nó, quả thực là sát thần tái thế, hoàn toàn không đem mạng người coi là chuyện to tát a!

Liền xem như đám công tử bột của ngự hạ thất gia, cũng không có khả năng lấy lý do hoang đường như thế để giết người chứ.

Người điên, tên này chính là người điên!
Tất cả mọi người đã hoảng sợ tới cực điểm, nhưng trong lòng bọn họ cũng khắc xuống một câu của Trác Phàm, ai bảo các ngươi cùng địch nhân của ta a?

Câu nói này có thể nói là kỳ diệu tới đỉnh cao, tuy tất cả mọi người đều đem lực chú ý phóng tới hành vi giết người khủng bố của hắn, thế nhưng sâu trong tiềm thức đã bị gieo lên một chấp niệm, chớ đối địch với Trác Phàm, hắn chính là tên điên thích giết người!

Cái này, cũng là kết quả Trác Phàm mong muốn.

Hắn không biết cách làm cho tất cả mọi người đều sùng bái hắn, nhưng hắn nhất định biết cách làm cho tất cả mọi người đều e ngại hắn. Con người, đều là hạng ham sống sợ chết. Chỉ cần bọn họ e ngại hắn, sẽ không dám động thủ cùng hắn, cho dù bọn Hoàng Phủ Thanh Thiên thật sự bố trí bẫy rập với hắn, chỉ cần hắn dùng những người này đến hỗ trợ, như vậy, vào thời khắc mấu chốt nhất định những người này sẽ vì hoảng sợ mà như xe bị tuột xích.

Đây coi như là Trác Phàm gieo cho đám người này một cái tâm ma!

Mà lại, để làm sâu sắc thêm cái tâm ma này, thanh quang chớp động trong mắt Trác Phàm, lại một trận ba động vô hình phát ra, lập tức liền lại có hai, ba người ngã xuống!

Điều này không khỏi làm ý sợ hãi trong mắt mọi người càng thêm khắc sâu.

“Ha ha ha... Thú vị thú vị, vậy lão tử một bên chờ Hoàng Phủ Thanh Thiên trở về, một bên ở chỗ này bắt các ngươi giải buồn đi! Chỉ là, tên không may kế tiếp là ai đây?”

Khóe miệng Trác Phàm nhếch lên một nụ cười giễu cợt, đảo mắt qua lại trên đám người.

Mà phàm là người bị hắn nhìn đến, thân thể đều nhịn không được run lên một cái, rồi xụi lơ. Sau cùng, cũng không biết là ai hô to một câu: “Chạy mau a!”

Chúng người lúc này mới kịp phản ứng, bây giờ không chạy, chẳng lẽ còn ở đây chờ tên hung thần ác sát này đem từng người bọn hắn chơi chết sao?

Kết quả là, sau khi đám người rối loạn tưng bừng một trận, liền co cẳng phi nước đại.

Trác Phàm mỉm cười nhìn hết thảy, nhưng cũng không đuổi theo, hắn cũng không thật sự muốn giết nhiều người như vậy, bất quá chỉ là dọa bọn họ một chút mà thôi.

Chỉ là vì muốn diễn giống như thật một chút, Trác Phàm vẫn đứng lên đi về phía trước hai bước, lại dùng hai lần ý niệm giết người, xử lý năm sáu cái cao thủ Đoán Cốt cảnh.

Lần này, mọi người tưởng rằng Trác Phàm đã bắt đầu truy sát, không khỏi bị dọa đến vung chân chạy như điên. Dù sao nhiều người như vậy, hắn không cũng có khả năng đuổi kịp từng cái, sẽ có người chạy thoát được.

Hi vọng mình sẽ là một cái kia đi!

Tất cả mọi người trong lòng đều cầu nguyện như thế, tốc độ lại không giảm chút nào!

Trác Phàm sau lưng bọn họ lại tà dị cười to một trận, đem bọn hắn dọa đến càng thêm mệt mỏi, rất nhanh liền biến mất bóng người, lúc này hắn lại bất đắc dĩ lắc đầu!

Hắn không phải người hiếu sát, làm như vậy cũng bất quá là muốn bao phủ một tầng bóng ma trong lòng bọn họ bao mà thôi, đến thời điểm then chốt sẽ kéo chân đám Hoàng Phủ Thanh Thiên.

Đã đạt được mục đích, hắn cũng liền lười đi để ý đến bọn họ!

Hơn nữa, bọn họ có một câu nói rất đúng, dạng người có thân phận giống như Trác Phàm, xác thực sẽ không đem bọn họ để ở trong lòng!

Khinh thường cười cười một tiếng, Trác Phàm thở sâu, trong mắt chớp động lên ánh sáng thâm thúy, chậm rãi chờ đợi Hoàng Phủ Thanh Thiên trở về!

Thế nhưng đúng lúc này, một tiếng hít thở đột nhiên truyền vào trong tai hắn.

Tròng mắt nhịn không được ngưng tụ, Trác Phàm đột nhiên nhìn về phía một bụi cỏ, hung ác nói: “Người nào, đi ra!”

Thế nhưng, không chờ người kia đứng dậy, Trác Phàm đã trong nháy mắt đi tới đó, đem người đang núp ở bên trong một tay tóm chặt kéo lên. Thế nhưng vừa nhìn thấy người nọ, Trác Phàm lại sững sờ, đột nhiên lộ ra vẻ mặt phức tạp...

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương