Đại Hạ Văn Thánh (Dịch)
Chapter 124 Long Hổ Bảo Đan

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Vãng sinh đường rất yên tĩnh.
Mọi người có chút trầm mặc, nhìn qua Cố Cẩm Niên và Tô Hoài Ngọc.
Câu trả lời trước đó của Cố Cẩm Niên khiến bọn hắn bội phục.
Nhưng câu trả lời của Tô Hoài Ngọc, lại làm cho tất cả mọi người trầm mặc.
Ngươi nói nhớ kỹ mười ngọn núi đầu tiên, mọi người có thể tiếp nhận, coi như ngươi đọc sách quá nhiều.
Nhưng ngươi nói ngay cả tên của ngọn núi thứ ba trăm sáu mươi lăm ngươi cũng biết, cái này có chút khoa trương a?
Trên giảng đài.
Tô Văn Cảnh trong lúc nhất thời cũng có chút nghẹn lời, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Một chút từ đáy lòng giờ này khắc này cũng nói không ra lời.
Dứt khoát trực tiếp đứng dậy, nhìn mọi người nói.
"Các ngươi trước tiên đến chỗ ở, thư đồng phía ngoài sẽ mang các ngươi đi."
"Ngày mai bắt đầu bài học đầu tiên."
Tô Văn Cảnh mở miệng, hắn đứng dậy rời đi, không muốn ở chỗ này chờ thêm nữa.
Một khắc cũng không muốn.
"Phu tử, mới vừa rồi không phải bài học đầu tiên sao?"
Cố Cẩm Niên mở miệng, hỏi thăm Tô Văn Cảnh.
Lời này thốt ra, mọi người lại một lần nữa an tĩnh.
Võ thần hậu đại từng cái nhịn không được giơ ngón tay cái với Cố Cẩm Niên.
Văn thần hậu đại thì có chút nhíu mày, cảm thấy Cố Cẩm Niên có chút quá đà.
Chỉ bất quá, Tô Văn Cảnh không nói gì mà chỉ lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, quay người rời đi.
Tô Văn Cảnh rời đi.
Đáng tiếc là không có một chút oán khí nào.
Trong lúc nhất thời khiến Cố Cẩm Niên không biết nên tán thưởng Tô Văn Cảnh phẩm cách cao thượng hay là cái khác nữa.
Bất quá từ một điểm này có thể biết được chính là Tô Văn Cảnh thật sự không giống với thường nhân.
Bán Thánh bố cục, chính là lớn a.
Sau khi Tô Văn Cảnh rời đi.
Vương Phú Quý lúc này mới lên tiếng.
"Tô huynh, làm sao ngươi biết Tiểu Nhạc Sơn xếp hạng thứ ba trăm sáu mươi lăm a."
Vương Phú Quý thật sự là nhịn không được hiếu kì hỏi.
Thứ hạng này quá xa, hơn nữa cũng không có sách tương ứng a?
Dù sao làm gì có ai rảnh dỗi đi kiểm tra việc này?
Nghe Vương Phú Quý mở miệng, đám người cũng nhao nhao hiếu kì.
Nhưng mà, Cố Cẩm Niên lại lạnh nhạt nói.
"Vậy sao ngươi xác định, Tiểu Nhạc Sơn không phải thứ ba trăm sáu mươi lăm?"
Cố Cẩm Niên mở miệng, coi như thay Tô Hoài Ngọc giải đáp.
Nói thật, ngươi nói trước một trăm có thể kể ra được, Cố Cẩm Niên tin.
Thứ ba trăm sáu mươi lăm ngươi cũng có thể kể ra, Cố Cẩm Niên thật không tin.
Thủ đoạn của Tô Hoài Ngọc rất đơn giản, dù sao ngươi cũng không biết, ta cũng không biết, ngươi nếu cho rằng ta nói sai, ngươi đưa ra chứng cứ, ngươi nếu là không đưa ra nổi chứng cớ, vậy ngươi liền không thể phủ nhận là ta sai.
Lời này nói ra, đám người bừng tỉnh đại ngộ.
Mà Tô Hoài Ngọc thoáng mở miệng.
"Không hổ là thế tử điện hạ."
Hắn lên tiếng, tán thành lời nói của Cố Cẩm Niên.
"Được rồi."
"Nhanh đi chọn chỗ ở đi."
Cố Cẩm Niên đứng dậy, đối với người đã trải qua đại học như Cố Cẩm Niên mà nói, khi nhập học chuyện thứ nhất tuyệt đối không phải gây náo động, mà là tranh thủ thời gian chọn ký túc xá.
Rất nhanh, đám người nhao nhao đứng dậy, đi theo thư đồng phía ngoài, tiến về chỗ ở.
Ước chừng sau gần nửa canh giờ.
Mọi người đi tới chỗ ở.
Tất cả học sinh đều ở cùng một chỗ, may mắn chính là đều là phòng đơn, đương nhiên nếu nguyện ý, có thể mấy người ở cùng nhau.
Môi trường của Đại Hạ thư viện cùng loại với một Tứ Hợp Viện khổng lồ, hơn nữa còn là hình chữ hồi(回), trong ngoài tứ trọng, mỗi gian phòng phòng đều có kích thước như nhau, dải đất trung tâm vôn cùng rộng, là nơi cho đám học tử tụ tập.
Có mười hai đình nghỉ mát, có thể cung cấp nơi đánh cờ viết chữ.
"Chư vị công tử."
"Nơi này là phía bắc của thư viện, học đường tại phía đông, khu vực phía nam là Luận Kinh đường, mỗi tháng sẽ cử hành một lần giảng bài, đến lúc đó nhóm phu tử sẽ sớm thông tri đến chư vị."
"Khu vực phía Tây là vườn hoa ven hồ, thời gian nhàn hạ có thể đến đó giải sầu đọc sách, nơi dùng bữa cũng tại khu vực phía."
Thư đồng dẫn đường nói.
Giới thiệu chỗ ở.
Mà cùng lúc đó, cũng có hai nhóm người từ phía sau xuất hiện.
Theo thứ tự là học tử của Triều Thánh Đường cùng Tri Thánh Đường.
Nhìn một cái, người của Triều Thánh Đường tương đối nhiều, không sai biệt lắm có bảy mươi, tám mươi người, Tri Thánh Đường ít người hơn một chút, viênng bốn mươi người.
Tính toán, lần này Đại Hạ thư viện tổng cộng thu nhận đoán chừng viênng hai trăm người.
Bất quá những người này đại bộ phận đều là văn thần hậu đại, hay là thế gia môn phiệt, nếu đúng ra mà nói, đám người này mới là học tử mà Đại Hạ thư viện cần có.
Cùng loại với tiên đạo, phật môn, còn có loại người như Cố Cẩm Niên này, dựa theo yêu cầu trước đó, chỉ sợ đều vào không được.
Đương nhiên trừ bỏ thiên cổ văn chương không nhắc đến.
Chỉ là, ánh mắt của Cố Cẩm Niên trong nháy mắt rơi trên một thân ảnh.
Là người đầu tiên đi vào dân đạo.
Hắn ăn mặc mộc mạc, ba mươi tuổi, phương tuổi tác cùng mọi người hơi có vẻ không hợp.
Chỉ bất quá toàn thân trên dưới có một cỗ khí chất khó có được.
Cảm giác gần bùn lại chẳng hôi tanh mùi bùn.
Cố Cẩm Niên đem ánh mắt nhìn về phía đối phương.
Đối phương tựa hồ có cảm ứng, ánh mắt của hắn cũng đồng dạng đánh tới, sau đó nhẹ gật đầu có chút hành lễ, không kiêu ngạo không tự ti.
Cố Cẩm Niên cũng thoáng hành lễ, tính là gặp qua.
Rất nhanh.
Thư đồng dẫn đường, đem chìa khoá túc phòng lấy ra, ngẫu nhiên phân cho mỗi người một thanh.
Túc phòng có tứ trọng, phân ra Thiên Địa Huyền Hoàng, sau đó lại kỹ càng phân chia một hai ba bốn năm các dãy số.
Chìa khoá mà Cố Cẩm Niên cầm tới, là Địa tự số bảy.
Vương Phú Quý là Địa tự số mười hai, có chút viênng cách, bất quá vấn đề không lớn.
Tô Hoài Ngọc là Địa tự số mười chín, cái này ngược lại có chút xa.
Cũng ngay vào lúc này, thanh âm Triệu Tư Thanh vang lên.
"Cẩm Niên ca, ta là Địa tự số sáu, Thượng Quan tỷ tỷ là Địa tự số tám, chúng ta thật có duyên."
Theo Triệu Tư Thanh nói.
Cố Cẩm Niên hơi có chút kinh ngạc, nhìn lướt qua thì đúng thật.
Cái này thật đúng là có chút nói không nên lời.
"Cẩm Niên ca, vậy ta ban đêm không có việc gì liền đến tìm ngươi, ngươi giờ nào ngủ a?"
Triệu Tư Thanh mở miệng lời nói trực tiếp, không có bất kỳ tâm tư gì khác.
Nhưng thốt ra lời này, trong tai mọi người không hiểu đều có chút cổ quái.
Không ít ánh mắt quăng tới, mang theo một tia hâm mộ, cũng có một số ít oán khí.
Dù sao toàn bộ học đường hơn hai trăm người, nữ tử cũng chỉ có trên dưới mười người, hai người xinh đẹp nhất lại ở trái phải của Cố Cẩm Niên, thật sự để cho người ta ghen tị không thôi a.

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương