Con Trai Út Của Kiếm Thánh
Chapter 74 Mối Duyên Vương Vấn (6)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 74 - Mối duyên vương vấn (8)


 

[Dịch giả: Aster]

[Hiệu đính: Bảo Bảo, Lili]

 

"Chờ đã, Cô Quikantel."

 

"Hm?"

 

“Cô thực sự nghĩ mấy người ngoài đó là hàng xóm đến đây để xin củi à? Theo tôi thì họ đến từ Lực lượng Đặc nhiệm đấy."

 

Quikantel chắc chắn rất mạnh mẽ, nhưng vì sức mạnh đó, nên cô ấy thậm chí còn chẳng có một chút cảnh giác nào.

 

‘Nhìn biểu hiện của cô ấy từ đầu đến giờ và cả cái chết Enya trong kiếp trước của mình nữa thì có vẻ Quikantel không thích hợp để làm rồng giám hộ. Ít nhất là trong tình cảnh hiện giờ.'

 

“Lực lượng Đặc nhiệm Vermont ư… Tôi đã từng nghe về họ, nhưng sao họ lại…?”

 

Cộc cộc cộc cộc cộc.

 

Những người bên ngoài — có vẻ Lực lượng Đặc nhiệm — lại đập cửa một lần nữa. Quikantel bối rối và cố gắng phân tích xem chuyện gì đang xảy ra.

 

“Có lẽ họ tới là vì Enya. Tôi nghĩ họ là đội giám sát của khu vực này. Và vì họ thấy cô dẫn theo vài người lạ nên đến để kiểm tra cô chăng?”

 

Đó có thể là một giả định xa vời, nhưng trên đời này có ai lại tìm đến một ngôi nhà hẻo lánh giữa rừng để xin củi chứ?

 

Hơn nữa, thận trọng hơn một chút cũng chẳng hại gì.

 

“Nếu những người đó đúng là Lực lượng Đặc nhiệm như cậu nói, thì việc trốn tránh họ sẽ gây ra nhiều nghi ngờ hơn nữa. Tôi sẽ quan sát họ và nếu thấy có gì khả nghi thì sẽ lập tức khống chế và bắt giữ họ.”

 

"Bắt giữ ư? Có thực sự cần phải làm tới vậy không? Kiếm đại một cái cớ không phải sẽ tốt hơn sao?"

 

"Không. Nếu họ đang cố gắng để giám sát tôi thì tôi sẽ không bỏ qua đâu. Xâm phạm quyền riêng tư của tôi là điều không thể tha thứ.”

 

Quikantel chạy ra cửa.

 

Cùng lúc đó, Jin kéo Murakan đến một căn phòng và kích hoạt Phù văn của Myulta, còn Enya thì kinh ngạc nhìn theo.

 

‘Chết tiệt... Cuộc sống của Quikantel và Enya sóng gió quá nhỉ…’

 

Kéeeeet.

 

Quikantel mở cửa và thấy hai người đàn ông to lớn. Họ mặc những chiếc áo sơ mi quá khổ và đội mũ rơm, phần thân dưới trông rất lực lưỡng.

 

“Nói thật đi. Hai ngươi là người của Lực lượng Đặc nhiệm phải không?”

 

Hai người đàn ông lắc đầu trước câu hỏi hung tợn của Quikantel.

 

"Ý các ngươi là gì?"

 

“Thành thật xin lỗi vì sự bất tiện này. Chúng tôi là những người nông dân đến từ rừng dưới, và chúng tôi hết củi để nhóm lửa rồi… ”

 

Nghe tất cả những điều này, Jin nghĩ thầm.

 

‘Những kẻ này kiểu gì lát nữa về trụ sở cũng sẽ bị khiển trách và bắt chép phạt vì biểu hiện kém cỏi cho xem.’

 

Lực lượng Đặc nhiệm cần phải thực hiện nhiệm vụ của họ một cách trơn tru với lớp ngụy trang phù hợp với thời gian và địa điểm.

 

Vậy nên cặp lính ở cửa kia là hai tên vô tích sự theo đúng nghĩa đen. Đi xin củi khi xung quanh họ toàn là gỗ. Hơn nữa, họ cải trang quá tệ.

 

Có lẽ là tệ nhất trong số những lính mới tệ nhất của Lực lượng Đặc nhiệm.

 

‘Vậy là Hoàng tộc Vermont có thể dễ dàng giám sát Enya và Quikantel thế này. Nhưng chẳng phải như vậy là quá dễ dàng rồi ư…? Đây thực sự là những kẻ đến từ Lực lượng Đặc nhiệm sao?'

 

Bốp! Bịch!

 

Jin chưa kịp nghĩ xong thì đã nghe thấy những âm thanh vang lên từ bên ngoài căn phòng.

 

Đó là tiếng Quikantel đánh ngất những vị khách tào lao kia.

 

“Bảo nói thật mà còn dám nói dối này…”

 

Jin ngó ra và thấy Quikantel đang bạo hành các vị khách một cách dã man. Ăn một đòn thôi mà họ đã thậm chí không thể kháng cự được nữa và ngã xuống đất.

 

"Khục!"

 

"Ngươi nghĩ ngươi đang phun máu ra đâu đấy?"

 

Ngay sau đó là màn đánh đập dữ dội, và Quikantel nắm đầu hai cái xác bầm dập ấy kéo vào phòng khách. Hai người đàn ông đó trông thật đáng thương.

 

"Các ngươi bắt đầu theo dõi ta từ khi nào?"

 

"C-Chúng tôi không thuộc Lực lượng Đặc nhiệm mà!"

 

"Hử? Vậy ai gửi các ngươi tới đây?"

 

"Là tôi."

 

Giọng của một người đàn ông khác vang lên. Và thật bất ngờ, nó phát ra ngay trong căn nhà này.

 

Ngoài ra, chủ nhân của nó còn đang đứng ngay bên cạnh Jin.

 

'Gì vậy?! Sao mình không phát hiện ra aura của anh ta…!”

 

Jin giật mình và tách xa khỏi người đàn ông.

 

Kẻ đột nhập này mang một chiếc mặt nạ màu đỏ và bộ đồ bó sát màu xanh da trời - đồng phục của Lực lượng Đặc nhiệm Vermont. Theo như Jin biết, chỉ những nhà lãnh đạo quan trọng mới đeo khăn che mặt màu đỏ.

 

Quikantel hơi giật mình, buông tay khỏi hai người đàn ông.

 

“Ồ, vậy là ngươi làm trong Lực lượng Đặc nhiệm. Ngươi sai mấy đứa ngu này lẻn vào nhà ta à?”

 

"Hai người bị sa thải."

 

Hai người đàn ông "đi xin củi" co giò chạy đi.

 

Quikantel định bắn một mũi tên ma thuật vào lưng chúng thì người đàn ông đeo mặt nạ cất tiếng.

 

“Giết chúng chỉ làm tình hình thêm phức tạp thôi. Lúc đó cả một đội lính sẽ được triệu tập tới khu vực này đấy.”

 

“Ồ vậy ư? Vậy ta có lý do gì không làm tình hình phức tạp thêm ư?"

 

"Nếu cô thực sự muốn, thì tôi không cản đâu."

 

Quikantel dừng lại, rồi hạ tay xuống.

 

“Đúng vậy, nếu ta giết người, thì đó sẽ là ngươi. Không phải hai tên kia.”

 

Người đàn ông dường như không hề sợ hãi trước cơn thịnh nộ của Quikantel.

 

Hiển nhiên rồi. Jin nhìn qua cũng biết người đàn ông này ít nhất cũng phải 8 sao. Quikantel cũng biết điều đó.

 

‘Nghĩ lại thì, thanh loan đao đó... Hình như mình đã nghe qua rất hiều lần trong kiếp trước rồi.’

 

Chỉ có đúng một người sử dụng loan đao trong Lực lượng Đặc nhiệm Vermont.

 

Mật danh: Wratch, Đội trưởng của Sư đoàn 3 thuộc Lực lượng Đặc nhiệm. Là người đáng tin cậy nhất của Hoàng đế Vermont, anh ta được Gia tộc Runcandel gọi là 'tên giỏi kiếm thuật'.

 

Nói chung đây là một kiếm sĩ mà đến nhà Runcandel cũng phải công nhận. Vậy nên khỏi cần nghi ngờ kỹ năng của anh ta.

 

‘Thật tốt là mình đã dùng Phù văn của Myulta để che mặt. Tí nữa thì chết.’

 

Wratch cúi nhẹ đầu về phía Quikantel.

 

“Thứ lỗi nếu cô cảm thấy bị xúc phạm. Tôi cần xác định được danh tính của những vị khách mà cô đem tới vùng đất của chúng tôi. Và vì đã xác định được nên tôi sẽ rời đi ngay.”

 

Wratch thậm chí còn chẳng hỏi Jin và Murakan là ai, mà nếu anh ta có hỏi thì Quikantel cũng chẳng nói. Đi tra cứu quốc tịch và giấy tờ tùy thân của họ sẽ dễ dàng hơn nhiều.

 

“Ta không nghĩ chỉ một lời xin lỗi là xong đâu. Và ai nói ngươi có thể rời đi vậy?"

 

Quikantel tung một cú đấm.

 

Wratch thậm chí còn chẳng giật mình hay né đi. Khuôn mặt của anh ta lãnh trọn cú đấm ấy, nhưng anh ta vẫn đứng yên như một bức tượng - không hề hấn gì.

 

“Ta hiểu rồi, được đấy. Ngươi định dựa vào cái này để chống đối ta ư?”

 

"Nếu làm vậy khiến cô hả giận rồi, thì tôi nghĩ cô nên dừng lại đi."

 

"Nếu không?"

 

“Không thì tôi cũng sẽ không nhường. Dù sao thì nhiệm vụ của tôi cũng không hề đề cập đến việc bảo vệ Enya.”

 

Wratch từ từ hướng mắt về phía Enya. Đôi mắt lấp lánh bắt gặp ánh mắt sắc lạnh. Enya như đóng băng tại chỗ.

 

Đây là một lời đe dọa. Nếu họ đánh nhau, mặc dù không biết anh ta có đánh lại Quikantel không, nhưng anh ta chắc chắn có thể giết Enya. Và vì anh ta cũng không muốn động tay động chân, nên đây là một sự thỏa hiệp để anh ta có thể rời đi.

 

Một bước đi khá thông minh. Quikantel tức giận đến mức nào anh không cần biết, miễn là mạng sống của Enya đang gặp nguy hiểm thì cô ấy sẽ phải xem xét lại.

 

Wratch có mạnh đến mấy thì có lẽ vẫn chưa đủ để đánh bại Quikantel trong một trận đối đầu. Tuy nhiên, chiến đấu trong không gian chật hẹp thế này có thể gây nguy hiểm cho Enya.

 

Nếu Murakan còn tỉnh táo thì mọi chuyện đã khác. May mà vì không có hắn nên cuộc xung đột đã lắng xuống và đi tới hồi kết.

 

"Được rồi. Vậy hẹn gặp lại mọi người vào lần sau.”

 

Wratch đi lướt qua Quikantel và bước ra khỏi cửa. Chân vừa bước ra ngoài, bóng anh ta đã lập tức biến mất.

 

“Thằng…”

 

Quikantel nổi cơn giận dữ. Ngoài việc bị Hoàng tộc Vermont theo dõi, cô còn cảm thấy như mình vừa bị chơi xỏ.

 

“Đúng là ngu khi đã để cho Enya phải sống ở nơi khỉ ho cò gáy đó.”

 

Quikantel thở dài.

 

“Jin Runcandel. Nếu không gặp được cậu và Murakan thì tôi không dám tưởng tượng ra số phận khủng khiếp mà Enya sẽ phải đối mặt. Chúng không chỉ theo dõi Enya mà còn theo dõi cả tôi…! ”

 

Enya vẫn đang ngồi nghệt tại chỗ - với đôi mắt mở to và khuôn mặt đơ cứng.

 

"N-Người đó... t-thật đáng sợ."

 

Cảm nhận được sát ý từ một hiệp sĩ 8 sao là một một trời một vực so với sự bắt nạt mà trước đây cô ấy nhận được ở học viện pháp thuật.

 

"Em trai tôi! Tôi phải đi tìm em trai tôi. Ngài Jin, chúng ta cần rời đi ngay bây giờ…!”

 

“Hãy đi với Quikantel. Điều đầu tiên cô cần làm vào ngày mai chính là lên chiếc tàu lái buôn tới Tikan.”

 

* * *

 

Hành lý của cô chỉ có một đống đồ nhỏ.

 

Không khác gì những món đồ trong cặp đi học của cô, đó là tất cả những thứ cô cần để rời khỏi Đế quốc Vermont.

 

Túi khoác trên lưng, cô nắm chặt tay em trai Pinte và tay kia thì ôm chặt chú chó của mình vào lòng.

 

Đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi.

 

“Uhhhhh, thưa đại nhân? Chúng ta thực sự sẽ không bị bắt sao? Hôm qua tôi sợ đến mức không cả ngủ được…”

 

Jin chỉ có thể trấn an cô ấy bằng vài câu nói.

 

“Kể cả chúng ta có bị bắt thì tôi hứa sẽ đảm bảo an toàn cho cô và gia đình cô. Hãy tin tôi. Rời khỏi đây càng sớm càng tốt là lựa chọn đúng đắn nhất.”

 

Dù sao thì Jin vẫn cho rằng Lực lượng Đặc nhiệm Vermont sẽ không giám sát Enya trong khoảng cách gần. Quikantel có bất cẩn đến mấy thì hẳn vẫn sẽ phát hiện ra được những kẻ theo dõi ở cự ly gần.

 

‘Trước khi Wratch vào thì đến Murakan cũng không phát hiện ra điều gì. Có lẽ lúc chúng ta bị phát hiện là khi đang bay qua biên giới đế quốc ở trên lưng Quikantel. Và dường như Lực lượng Đặc nhiệm Vermont đã được điều động đi ngay sau đó.’

 

Hơn nữa, sau sự việc ngày hôm qua, Hoàng tộc Vermont có lẽ cũng đã biết Quikantel đang rất tức giận. Họ sẽ chẳng thu được điều gì tốt nếu kích động cô ấy thêm nữa.

 

Và họ sẽ chẳng thể ngờ được rằng Enya sẽ lẻn khỏi đế quốc ngay lập tức. Họ sẽ nghĩ rằng sự vắng mặt của cô ấy ở học viện chẳng qua là do bị sốc tinh thần mà thôi.

 

“Không cần lo lắng, lên tàu đi. Quikantel có lẽ sẽ lo lắng cho cô lắm. Nhưng con mèo này - ý tôi là, Murakan, sẽ bảo vệ cô."

 

Vì Jin không thể lộ diện, nên cậu không thể hộ tống Enya tới tàu lái buôn.

 

Để đề phòng thì cậu đã cho Murakan biến thành một con mèo bảo vệ Enya. Nếu Lực lượng Đặc nhiệm phát hiện ra Enya đang bỏ trốn, thì Murakan có thể phản công lại.

 

Đường chính dẫn thẳng tới cảng, vậy nên Jin chắc chắn sẽ rất khó bị phát hiện.

 

Giữa một con phố đông nghịt người, việc định vị chính xác gia đình của Enya là điều không thể nếu như không có sự theo dõi sát sao.

 

“Đại nhân…”

 

"Đừng lo. Đây là Hắc Long vĩ đại đấy. Hẹn gặp lại ở Tikan, Enya và Pinte.”

 

Enya cắn môi và cúi đầu. Sau đó, cô rời khỏi căn nhà gỗ và đi về phía trung tâm thủ đô. Không khác gì hình ảnh cô đang đi bộ tới học viện như thường lệ.

 

Tuy nhiên lần này, điểm đến sẽ không phải học viện pháp thuật nữa.

 

***

 

Đọc webtoon tại: Con Trai Út Của Kiếm Thánh | Vlogtruyen.net 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương