Chàng Rể Vô Song
Chương 236

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyenapp và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********



Chương 236: Phòng VIP cao cấp “Bảo cô nhận thì cô cứ nhận đi, bố cô bị bệnh nặng, đang là lúc cần dùng đến tiền”, Lâm Hàn nói với giọng không được từ chối.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Nhưng…”, Sở Tiêu Tiêu do dự.

“Hơn nữa cô cầm số tiền này rồi còn phải giúp tôi làm một việc”, Lâm Hàn nói thêm.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Làm việc?”

Ánh mắt Sở Tiêu Tiêu sáng rực, chẳng lẽ Lâm Hàn muốn mình ngủ với anh ta?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nghĩ đến đây, gương mặt Sở Tiêu Tiêu chợt ửng hồng.

Tuy cô ta làm việc ở KTV, nhưng đến bây giờ cơ thể vẫn còn nguyên vẹn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nếu bảo cô ta ngủ với Lâm Hàn một đêm…

Sở Tiêu Tiêu nhìn Lâm Hàn, chàng trai này ăn mặc khá bình thường nhưng ở người này có khí chất gì đó rất đặc biệt, mang lại cho cô ta cảm giác an toàn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ngủ với anh ta một đêm cũng chẳng sao.

“Cậu Lâm, ngủ cùng anh một đêm có thể…”, Sở Tiêu Tiêu cắn chặt môi, khuôn mặt ửng đỏ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Nhưng anh phải làm tốt biện pháp an toàn”.

“Biện pháp an toàn?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn suýt nữa thổ huyết.

“Đúng vậy”, Sở Tiêu Tiêu gật đầu, nghiêm túc nói: “Tôi không muốn mang thai khi còn trẻ”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Không phải, tôi không muốn bảo cô làm loại chuyện đó!”, Lâm Hàn nói:

“Cô nói cho tôi biết Lý Vọng Sơn đang ở đâu?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Anh muốn tìm tổng giám đốc Lý à?”, Sở Tiêu Tiêu sửng sốt.

“Phải”, Lâm Hàn gật đầu: “Nói cho tôi biết nơi của Lý Vọng Sơn thì một trăm ngàn này sẽ là của cô. Sau khi xong việc, cô sẽ còn được lợi khác nữa”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Tôi thật sự không biết tổng giám đốc Lý đang ở đâu, vì hành tung anh ta cứ xuất quỷ nhập thần”.

Sở Tiêu Tiêu lắc đầu: “Nhưng lúc này, chắc chắn anh ta đang uống rượu, hẳn là trong phòng VIP cao cấp ở trên tầng cao nhất”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Phòng VIP cao cấp?”

“Phải, phòng VIP cao cấp ở tầng bốn, ở đó gồm bốn phòng, một tiếng ở đó là mười tám ngàn tệ, bình thường tiếp đãi toàn những khách hàng VIP. Người biết đến phòng VIP cao cấp này không nhiều, ngay cả mấy cô gái bồi rượu cũng không biết”, Sở Tiêu Tiêu nói:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Mấy cô gái bồi rượu ở đó đều là người cung cấp các dịch vụ khác”.

Lâm Hàn gật đầu, dĩ nhiên anh biết “dịch vụ khác” nghĩa là gì. Dịch vụ đó đã không chỉ đơn giản là bồi rượu nữa rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Có thể mấy cô gái trong đó sẽ trở thành đồ chơi cho những kẻ có tiền.

“Cho người đến phòng VIP cao cấp ở tầng bốn tìm Lý Vọng Sơn”, Lâm Hàn nói với Ngô Xuyên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Vâng!”

Ngô Xuyên lấy điện thoại ra gửi tin nhắn bảo đàn em đi làm việc.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Chẳng mấy chốc, điện thoại Ngô Xuyên có thông báo tin nhắn vang lên. Anh ta lấy điện thoại ra đọc, sắc mặt hơi thay đổi:

“Anh Lâm, đàn em gửi tin nhắn đến nói lối vào tầng bốn có người canh giữ, không vào trong được”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Không vào được?”

Lâm Hàn xoa cằm: “Bảo người dẫn tên đàn em của Lý Vọng Sơn đó đến!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Vâng!”

Ánh mắt Ngô Xuyên sáng rực, anh ta hiểu ý anh ngay.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Một lúc sau, có hai tên đàn em dìu người đàn ông tráng kiện bị rút móng tay vào phòng VIP.

Nhưng mặt mũi người đàn ông này bê bết máu, sắc mặt phờ phạc, hai mắt mơ màng trông như sắp ngất.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Rửa sạch máu trên mặt hắn!”, Lâm Hàn nói.

Ngay lập tức có đàn em bước đến đổ bia vào mặt gã để rửa sạch vết máu, sau đó cũng thay đồ trên người gã ra rồi đổ một chai rượu lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Toàn thân người đàn ông tráng kiện đó toàn là mùi rượu, trông như một người say.

Lâm Hàn đập vào gáy gã, người đàn ông đó trợn trắng mắt, sau đó ngất xỉu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Tiêu Tiêu, cô ở đây, đừng đi lung tung”.

Lâm Hàn nói, sau đó ra hiệu bằng ánh mắt rồi đi ra ngoài.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ngô Xuyên đi sát theo sau, hai tên đàn em dìu người đàn ông đó đi cuối cùng.

“Anh Lâm…”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhìn Lâm Hàn rời đi, Sở Tiêu Tiêu rất thắc mắc không biết Lâm Hàn muốn làm gì.

Anh tìm được thang máy, rồi bấm lên tầng bốn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ting…

Cửa thang máy cửa ra, có hai người đàn ông cao to mặc đồ đen đứng ngay trước cửa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Anh này, đây là phòng VIP riêng tư nên không thể ra vào tùy tiện được”, hai người đàn ông đó mặt không cảm xúc ngăn đám người Lâm Hàn lại.

“Tránh ra!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn lạnh lùng nói.

“Hửm?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Hai người đàn ông đó nhíu mày, ánh mắt lóe lên, sau đó nhìn ra phía sau thấy người đàn ông được dìu đó toàn mùi rượu.

Ngay lập tức, chúng nở nụ cười nịnh nọt:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Hóa ra là anh Mao đến!”

“Anh Mao uống say rồi phải không?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Anh Mao là đàn em thân cận của đại ca Lý Vọng Sơn, chúng không thể đắc tội.

“Uống hơi nhiều, anh Sơn đang ở đâu?”, Lâm Hàn hỏi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Ở chỗ cũ, phòng VIP cao cấp số hai”.

Một người đàn ông cao to trong đó hơi ngờ vực nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn gật đầu rồi đi về phía phòng VIP cao cấp số hai.

Nhìn mấy người rời đi, hai người đàn ông đó bàn tán:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Anh Mao uống không ít đâu! Đi đường còn phải cần người đỡ đấy!”

“Đúng vậy, uống say luôn rồi, nhưng hai đàn em này của anh Mao lạ thật, trước đó chưa từng gặp”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Một lát sau, Lâm Hàn đến phòng VIP cao cấp số hai.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Trước cửa phòng vẫn có hai người đàn ông cao to đứng canh giữ rất nghiêm mật, mặt không cảm xúc.

Nhưng lúc chúng nhìn thấy anh Mao uống say đang được dìu thì lập tức mở cửa ra để mấy người Lâm Hàn đi vào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Phòng VIP cao cấp này rất rộng, khoảng hơn một trăm mét vuông.

Bên trong có một chiếc bàn khá dài. Lúc này có mấy người phụ nữ thân hình gợi cảm, mặc đồ như không đang nhảy múa trên bàn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Cảnh tượng trước mắt khiến người ta chảy máu mũi.

Có một người đàn ông trung niên đang ngồi ở chính giữa sofa trong phòng VIP.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Người đàn ông này kẹp một điếu xì gà, nước da đen sạm, khóe mắt có một vết sẹo dài, tạo cho người ta cảm giác hung ác.

Hai bên hắn ta là hai người phụ nữ cũng ăn mặc mát mẻ, không đủ che thân.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Xung quanh, trong các góc phòng VIP đều có những người đàn ông cao to đeo kính râm, tay lăm lăm khẩu súng, đứng bất động như vệ sĩ.

Người này chính là Lý Vọng Sơn!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ông chủ của KTV Hoàng Gia, người thừa kế vị trí của Hoàng Báo trên giang hồ Đông Hải.

Dưới trướng của hắn ta có mấy trăm đàn em, có vô số sản nghiệp.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhất là cho vay nặng lãi, mặc dù Hoàng Báo đã chết, tổn thất khá nhiều nhưng khoảng thời gian này, sau khi hắn ta tiếp nhận vị trí và phát triển thì đã có xu hướng khôi phục lại.

Lúc này, Lý Vọng Sơn đang ôm vai hai người phụ nữ bên cạnh hưởng thụ khoái lạc nơi nhân gian.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Hửm, Tiểu Mao?”

Thấy đám người Lâm Hàn bước vào, Lý Vọng Sơn nhìn sang, khá bất ngờ nói:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Sao lại uống nhiều như vậy, không đi nổi luôn rồi. Chẳng phải anh đến quán BBQ Phi Thường nào đó ở đường Tương Lai để báo thù cho đại ca của mình à?”

Lâm Hàn đang suy nghĩ nói như nào thì bỗng xuất hiện tình huống bất ngờ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Anh Mao đang được dìu đó bỗng mở mắt ra nhìn Lý Vọng Sơn, giọng run run nói:

“Anh… Anh Sơn, có nguy hiểm…”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Anh nói gì?”

Lý Vọng Sơn hơi sửng sốt, âm thanh trong phòng VIP khá lớn, hắn ta không nghe rõ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhưng mặt mũi anh Mao sưng vù, xanh tím, dù không có vết thương gì nhưng vừa nhìn đã biết bị thương khá nặng.

Điều này khiến Lý Vọng Sơn có dự cảm không tốt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lúc này, anh Mao dùng hết sức hét lên:

“Anh Sơn, có nguy hiểm!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Cuối cùng anh Sơn cũng nghe rõ đối phương nói gì, sắc mặt hắn ta lập tức trở nên lạnh lẽo, nói:

“Nổ súng! Bắt lấy bọn chúng!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mọi chuyện nói ra thì dài dòng, nhưng chỉ xảy ra trong phút chốc.

Ngay sau đó, mấy vệ sĩ trong phòng VIP nhận được lệnh nhìn về đám người Lâm Hàn, không nói nhiều bóp cò.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Pằng!

Pằng!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Pằng!


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tiếng súng dày đặc liên tục vang lên.

 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Bạn đang đọc truyện trên Truyện88

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương